Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3889: Cái gì gọi là kém hơn ta một cấp bậc?

Hạ Thiên nhìn đám tuyết lở trước mặt, không khỏi lắc đầu: “Tuyết lở lần này không tốt bằng lần trước, bọt nước cũng ít quá, chẳng thú vị gì cả.”
Ninh Nhụy Nhụy biết Hạ Thiên nói như vậy là có ý gì. Lần trước, khi nàng gặp Hạ Thiên trên đỉnh núi tuyết, tuyết lở khi đó là do Hồ Gia Vĩ gây nên. Lúc đó, Hạ Thiên đã cảm khái một câu: “Tuyết lở lần này rất tốt.”
Tuyết lở đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Một lát sau, mọi thứ đều bình thường trở lại. Đám người áo bào trắng, còn có thuộc hạ của Hoa Hoành Chí, trên cơ bản đều bị tuyết cọ rửa không còn nhìn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tạ Nghênh Hà còn chưa tỉnh hồn, nhưng càng làm cho nàng kinh ngạc hơn chính là sức mạnh siêu phàm mà Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên thể hiện ra.
“Nhụy Nhụy, rốt cuộc ngươi là…” Tạ Nghênh Hà do dự một chút, vẫn không nhịn được hỏi: “Trước kia, ta có nghe Hoành ca nói qua, trên đỉnh núi tuyết có tu tiên giả, chẳng lẽ các ngươi là…”
Hạ Thiên nói: “Không sai, chúng ta chính là tu tiên giả. Thật ra, Hoành ca gì đó của ngươi cũng vậy.”
“Không thể nào.”
Tạ Nghênh Hà lập tức lắc đầu: “Ta và Hoành ca ở chung lâu như thế, ta biết hắn ta chỉ là một người bình thường.”
“Chỉ sợ chưa hẳn là vậy.”
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười: “Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại phản ứng vừa rồi của hắn ta đi. Người bình thường có thể làm được à?”
Tạ Nghênh Hà ngẩn ra, không khỏi hỏi Hạ Thiên: “Đây không phải là do châm pháp của ngươi tạo thành sao?”
“Châm pháp của ta chỉ cứu mạng của hắn ta, chứ không mở linh khiếu cho hắn ta.” Hạ Thiên nói.
“Nhưng Hoành ca vẫn không có cái gì dị thường cả?”
Tạ Nghênh Hà vẫn còn có chút không tin tưởng lắm: “Vừa rồi không phải Hoành ca cũng cảm thấy bất ngờ đối với thay đổi của cơ thể mình sao?”
Ninh Nhụy Nhụy đã sớm cảm nhận được Hoa Hoành Chí có chút không tầm thường nhưng cũng cảm thấy nghi ngờ vì sao chính bản thân Hoa Hoành Chí dường như cũng không biết.
“Điều này liên quan gì đến ta.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ngươi tin hay không có liên quan gì đến ta. Muốn biết, tự ngươi đi hỏi hắn ta không được sao, hỏi ta làm gì?”
Một lát sau, một tấm ván trượt từ đằng xa lướt đến gần, Hoa Hoành Chí đã trở về, trong tay còn ôm theo một người, chính là Tiêu Động vừa rồi còn ngưu bức rống to miệng.
“Hạ, Hạ thần y, ta đã bắt người này về, nhưng ta không có giết, giao lại cho ngươi xử lý.”
Hoa Hoành Chí ném người xuống đất, vẻ mặt giống như xin chỉ thị.
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi không muốn đắc tội chết với phái Tuyết Sơn thì cứ nói thẳng, không cần phải kiếm cớ.”
“Ta tuyệt đối không có ý này.”
Hoa Hoành Chí biến sắc, lập tức quỳ xuống với Hạ Thiên: “Mạng của ta là do ngươi cứu, tại sao ta lại có suy nghĩ đó được chứ?”
Hạ Thiên nói: “Ngươi có suy nghĩ đó hay không chẳng liên quan gì đến ta.”
“Các ngươi tốt nhất nên thả ta ra, bằng không, các ngươi tự gánh lấy hậu quả.”
Tiêu Động thấy Hạ Thiên và Hoa Hoành Chí dường như bất hòa với nhau, lập tức kêu lên: “Nơi này vừa mới phát sinh tuyết lở. Lát nữa, Tuần Vệ Đường sẽ phái người đến điều tra tình huống. Đến lúc đó, các ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.”
Hạ Thiên khinh thường nhìn hắn ta, nói cũng chẳng muốn nói.
“Câm miệng.”
Hoa Hoành Chí một cước đá vào mặt Tiêu Động: “Nơi này không có phần cho ngươi lên tiếng.”
Tiêu Động lăn ra ngoài mấy mét, mặt mũi bầm dập, há miệng phun ra mấy cái răng gãy, oán hận trong lòng càng thêm dày đặc: “Nào, có gan thì giết chết ta đi. Nếu không, Tiêu gia gia các ngươi tuyệt đối sẽ khiến cho các ngươi sống không bằng chết.”
“Hạ thần y, loại người này chỉ là một con cờ mà thôi, giết cũng không có tác dụng gì lớn.”
Lúc này, Hoa Hoành Chí đã bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng khuyên: “Nội tình phái Tuyết Sơn thâm hậu. Nếu thật sự kết tử thù, chúng ta đích thật sẽ không có kết quả tốt.”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi cười lạnh: ‘Ngươi cho rằng bây giờ chúng ta còn chưa kết tử thù à?”
“Đã như vậy, vậy thì giết đi.”
Hoa Hoành Chí do dự một hồi, cuối cùng cắn răng nói: “Ta sẽ ra tay. Vừa lúc có tuyết lở, giết hắn ta xong ném vào trong tuyết, phái Tuyết Sơn hẳn không phát hiện ra được.”
“Ai nói phái Tuyết Sơn không phát hiện được?”
Một tiếng hét lớn từ xa mà đến gần.
Chữ thứ nhất nghe giống như từ một nơi rất xa truyền đến, nhưng đến chữ cuối cùng thì người cũng đã đến gần.
“Băng đường chủ.”
Tiêu Động nhìn người đến, lập tức kích động không thôi, cố gắng lết đến quỳ xuống trước mặt người kia: “Đám người này không để ý đến lệnh cấm, tự tiện xông vào cấm địa núi tuyết, sát hại tuần vệ, ý đồ bất chính. Đường chủ, ngươi nhất định phải báo thù cho ta và các sư đệ.”
Người đến chính là Băng Ngữ Hạ, vừa gặp mặt Hạ Thiên cách đây không lâu.
“Lại là ngươi.”
Băng Ngữ Hạ không nhìn Tiêu Động, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Thiên không chớp: ‘Ngươi nhất định phải đối nghịch với phái Tuyết Sơn ta sao?”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, lông mày không tự chủ được cau lại: “Đây là nợ phong lưu ngươi trêu chọc từ hồi nào thế?”
“Tiểu muội chân dài, nói cũng không nên nói lung tung, cẩn thận ta tố cáo nàng phỉ báng ta đấy.”
Hạ Thiên bất mãn trừng mắt nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Phẩm vị của ta rất cao. Nhan sắc của nữ nhân mày trắng này còn kém nàng một bậc, còn chưa đạt đến tiêu chuẩn của ta.”
Ninh Nhụy Nhụy đang cảm thấy cao hứng một chút, bỗng nhiên cảm nhận được chỗ nào không đúng, liền hung hăng nhìn Hạ Thiên: “Này, ngươi nói vậy là có ý gì? Cái gì gọi là còn kém hơn ta một cấp bậc? Ta kém chỗ nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận