Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2997: Ta không có hứng thú

“Cái gì Tiên đế, Thần đế, ta chẳng cảm thấy hứng thú.”
Hạ Thiên đương nhiên một chút cũng không cảm thấy hứng thú với chức vị Tiên đế gì cả, ngược lại còn cảm thấy nó rất phiền phức. Nhìn đám người đang quỳ trước mặt, tâm trạng của hắn cực kỳ khó chịu: “Bây giờ ta chỉ muốn cùng với Cửu nha đầu và vợ Tiêm Tiêm về Giang Hải, các ngươi đừng cản đường ta, nếu không, ta đánh các ngươi đấy.”
“Sư tôn, cấp bậc sâm nghiêm của tiên giới lúc trước đã mục nát không chịu nổi. Mấy vạn tu tiên giả tấn thăng cảnh giới đều bị tặc tử Huyền Dương khống chế.” Ngô Bách Chương than thở, khóc lóc: “Gần ngàn năm qua, tiên giới thậm chí còn không có nổi một Kim Đan Kỳ.”
“Tình huống này xúc phạm đến hai chữ tiên giới. Chỉ là tu vi Huyền Dương Tiên Đế cao thâm, chúng ta khổ không thể tả, nhưng cũng bất lực phản kháng.”
Nói xong, giọng nói của ông ta đột nhiên cao vút lên, nhiệt lệ tung hoành: “Nhưng sư tôn vừa đến đã chém giết kẻ phản loạn, tru diệt Huyền Dương, giải thoát tu tiên giả tiên giới khỏi tình huống nước sôi lửa bỏng, gông cùm xiềng xích.”
“Tuy nhiên, tiên giới đang băng loạn, đang rất cần đại năng tu sửa cách tân mới có thể trọng chấn huy hoàng.”
“Người này được trời ưu ái, tu vi cao thâm, khí lượng hùng vĩ, suất khí vô song. Người do trời chọn, ngoại trừ sư tôn thì không còn người nào nữa. Xin sư tôn đừng từ chối, hãy cứu lấy chúng ta, cứu lấy tiên giới.”
“Hãy cứu chúng ta, hãy cứu tiên giới.” Những người đang quỳ đằng sau cũng dập đầu hô to.
Hạ Thiên chỉ cười, chỉ vào Ngô Bách Chương: “Lão đầu nhi, ngươi nói nghe hay lắm, nhưng vuốt mông ngựa mà còn có đạo đức hoàn toàn vô dụng đối với ta. Ta không hứng thì chính là không hứng, ngươi cút sang một bên nhanh.”
“Sư tôn, chẳng lẽ ngươi không để ý đến chúng ta sao?” Ngô Bách Chương thấy chiêu này không có hiệu quả, lập tức thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ đáng thương của tuổi già: “Bây giờ tiên giới bị tàn phá, thần quang vỡ nát, linh khí tán loạn. Nếu không có một vị đại năng dẫn đầu, chỉ sợ tiên giới không chống đỡ được mấy năm đã bị phế đi. Đến lúc đó, nó cũng chẳng có gì khác biệt với trái đất bên dưới.”
“Thế thì không được tốt cho lắm.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Cũng không có quy định đó mà. Nơi này của các ngươi không phải cao hơn trái đất một bậc sao?”
Ngô Bách Chương cười khổ, nói với Hạ Thiên: “Sư tôn, ngươi có thể không biết, thật ra tiên giới là chỗ tránh nạn sau cùng của trái đất. Nếu nơi này mất đi hiệu lực, tương lai có ngoại địch xâm lấn, người trái đất có thể sẽ nghênh đón diệt vong.”
“Ai nói với ngươi như thế?”
Hạ Thiên nghe xong, thoáng có chút hứng thú. Bởi vì ý trong lời nói của Ngô Bách Chương rõ ràng ám chỉ liên minh tu tiên, nhưng với tu vi của ông ta, ông ta không thể nào biết được sự tồn tại của liên minh tu tiên.
Ngô Bách Chương còn đang thao thao bất tuyệt, kết quả bị Hạ Thiên hỏi lại một câu, nhất thời ngẩn ra, nghi ngờ hỏi: “Sư tôn muốn nói câu nào?”
“Ngoại địch xâm lấn, trái đất diệt vong.” A Cửu rất nhanh cũng đoán được tin tức ẩn tàng bên trong, liền hỏi thay Hạ Thiên: “Là ai nói cho ngươi biết?”
“Điều này rất quan trọng sao?” Ngô Bách Chương cũng cảm thấy nghi hoặc. Bởi vì ông ta nói như vậy chẳng qua chỉ muốn giữ Hạ Thiên lại tiên giới mà thôi: “Ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi.”
Hạ Thiên lắc đầu, vẻ mặt thành thật nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Bách Chương: “Lời ngươi nói chỉ là vô tình, nhưng điều này đại diện tiềm thức của ngươi, nói rõ ngươi đã nghe qua lời tương tự vào một lúc nào đó hoặc đã trải qua chuyện như vậy.”
“Ta đích thật không nhớ rõ.” Ngô Bách Chương cau mày suy nghĩ, cuối cùng lại lắc đầu, vô thức nói sang chuyện khác: “Sư tôn, chúng ta nên nói tiếp chuyện tiên giới đi. Nếu không có ngươi chủ trì, tiên giới thật sự không chịu đựng nổi, chẳng mấy chốc sẽ trở thành một nơi bình thường, không còn tác dụng nữa.”
“Ta đã nói từ trước, ta hoàn toàn không có hứng thú với Tiên đế, Thần đế gì cả.” Hạ Thiên tùy ý nói: “Nếu ngươi muốn làm thì ngươi hãy tự mình đi làm, không được thì để Từ Côn Luân kia làm. Không phải ông ta rất muốn làm Tiên đế hay sao?”
“Không, ta không muốn làm.” Lúc này, Từ Côn Luân cũng mang theo đệ tử tiên giới khác chạy đến.
Khi A Cửu nhìn thấy Từ Côn Luân, biểu hiện trở nên phức tạp, nhưng cũng không để lộ ra, nhẹ nhàng im lặng.
Từ Côn Luân đến bên cạnh Hạ Thiên, không chút do dự quỳ xuống, vô cùng cung kính: “Cảm ơn ngươi đã cứu mạng ta, cũng cảm ơn ngươi để cho ta nhìn thấy rõ, ta đích thật không xứng với vị trí Tiên đế.”
Tiếp theo, ông ta lại càng thêm phục tùng: “Chưởng môn Ly Hỏa tiên phái Từ Côn Luân suất toàn bộ đệ tự nguyện tôn Hạ Thiên làm tiên đế, từ đây cả đời đi theo, tuyệt không đổi ý.”
Một đám đệ tử sau lưng Từ Côn Luân, có Ly Hỏa tiên phái, cũng có trọng thiên khác, tất cả đều quỳ xuống, cùng nhau hô to: “Nguyện cả đời đi theo, tuyệt không đổi ý.”
Lần này, gần như tất cả thế lực Tiểu Tiên Giới đều tâm phục khẩu phục Hạ Thiên, thật tâm thật ý muốn hắn làm chủ tiên giới này.
Tuy nhiên, bọn họ chọn sai người rồi. Hạ Thiên không thích phiền phức, cũng rất chán ghét bị bức hiếp. Mặc kệ là uy hiếp vũ lực hay bắt cóc đạo đức, hắn đều không thích.
Trong tất cả mọi người, hiểu Hạ Thiên nhất không ai qua A Cửu. Lúc trước, nàng để mặc Dạ Ngọc Mị hành động, bởi vì chủ tiên giới đích thật không ai có thể hơn được Hạ Thiên. Hắn không chỉ là người lựa chọn tốt nhất ở tiên giới mà còn ở trái đất. Là nữ nhân của Hạ Thiên, bọn họ cũng sẽ có được lợi ích to lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận