Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3374: Ta sẽ đánh nát cái đầu trọc ngươi

“Sao?”
Hạ Thiên phát hiện người bay rớt ra ngoài là mình, sau khi bừng tỉnh thì lập tức lách mình trở về.
“Tại sao ngươi…” Ninh Nhụy Nhụy cũng phát hiện không ổn, nhìn thấy Hạ Thiên từ đằng xa bay đến, vội tiến lên hỏi thăm.
“Tiểu muội chân dài, nàng đừng nói, nàng dẫn Tiểu Đậu Đinh sang bên cạnh đứng xem đi.” Hạ Thiên nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Tên này có chút cổ quái, ta phải nghiên cứu lại một chút.”
“Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận, dường như ông ta đến từ tu tiên giới, có tu vi Hợp Thể Kỳ.” Ninh Nhụy Nhụy cũng không phải loại người bụng đang đói có người mời ăn thì từ chối, lập tức kéo bé ngoan tránh sang một bên.
Khi gặp Tô Diệp lần trước, Hạ Thiên cũng có biểu hiện tương tự. Điều này nói rõ sự việc không đơn giản. Nàng không giúp được gì, nàng nhất định phải cam đoan tuyệt đối không gây thêm phiền.
Vừa rồi, Hạ Thiên hơi chút hụt hẫng. Hắn mỉm cười nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, nàng yên tâm đi. Trước giờ chỉ có ta đánh người mà thôi, cho dù ông ta là Độ Kiếp Kỳ, ta cũng có thể đánh chết.”
“Ha ha, vị thí chủ này, ngàn vạn lần đừng có mạnh miệng.” Hòa thượng mập chậm rãi xoa nắn hai tay của mình, khắp gương mặt chỉ là nụ cười hiền lành: “Mặc dù bần tăng chỉ có Hợp Thể Kỳ, nhưng cũng mạnh hơn ngươi cả mấy cảnh giới. Cho dù thân pháp của ngươi thần diệu, nhưng công pháp sở học lại không có hệ thống, sơ hở thật sự quá nhiều… Sao?”
Ông ta còn chưa nói hết, Hạ Thiên bỗng nhiên biến mất ngay tại chỗ, trong nháy mắt đã đến trước mặt hòa thượng mập.
Tu tiên giả đến từ Phạn âm giới quả thật khiến cho hắn nhớ đến lần gặp Tô Diệp, nhưng lần này có chút khác biệt. Hòa thượng này không hề lỗ mãng như Tô Diệp, gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng trên người lại có một sự âm lãnh thần bí khó lường.
Ban đầu, tên hòa thượng này muốn làm gì, Hạ Thiên hoàn toàn không có hứng thú quan tâm. Cho nên, khi Ninh Nhụy Nhụy và bé ngoan đi tìm hiểu tình huống, hắn cũng không ngăn cản.
Chỉ là không nghĩ đến, con lừa trọc ngu ngốc này lại có can đảm đánh chủ ý lên Ninh Nhụy Nhụy và bé ngoan. Hắn tuyệt đối không thể nào tha thứ.
Vừa rồi chỉ là tùy ý ra tay, bây giờ lại tập trung đến mấy phần.
Hòa thượng mập thấy Hạ Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, một chút cũng không hoảng hốt, đã sớm kết một thủ ấn chờ sẵn.
Bành.
Hòa thượng mập trúng Hạ Thiên một cú đá ngang, cả người như đạn pháo bay ngược ra ngoài.
“Sao?” Sau vài giây, Hạ Thiên ngạc nhiên phát hiện người bay ra ngoài biến thành mình, tinh thần không khỏi run lên, ngừng lại thân hình, một lần nữa bay trở về.
Hòa thượng mập thấy Hạ Thiên bay trở về, gương mặt vẫn duy trì nụ cười như cũ: “Vị thí chủ này, bần tăng đã nói qua, ngươi không phải đối thủ của ta, đừng uổng phí khí lực nữa.”
Hạ Thiên cũng không nói nhảm với ông ta, một lần nữa vận Phiêu Miễu Bộ, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi đã đánh ra mấy chục quyền với hòa thượng mập.
“Ha ha, đúng là một mãng phu.” Hòa thượng mập đứng bất động nhưng không một nắm đấm nào rơi vào người ông ta: “Bần tăng đang kết Phạm Giới Chân Ấn, cho dù ngươi đánh ra một vạn quyền cũng không đả thương được bần tăng mảy may.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Thủ ấn cẩu thí hoàn toàn vô dụng đối với ta. Bây giờ ta sẽ đánh nát cái đầu trọc ngươi.”
“Bần tăng nhìn tướng mạo của thí chủ, chẳng những tham sân si tam độc đều có, hơn nữa còn rất sa đọa.” Hòa thượng mập vẫn kết thủ ấn, tiếp tục khuyên bảo: “Tuy nói căn cốt ngươi bình thường, nhưng ngã Phật từ bi, có thể bao dung cho tất cả mọi người. Chi bằng ngươi theo bần tăng làm đồ đệ, chúng ta đến thâm không tìm kiếm đại đạo khí cơ, có thể cùng nhau chống đỡ bỉ ngạn, tu thành chính quả.”
“Ta tu cái đầu tử quang ngươi đấy.” Hạ Thiên nghe mấy lời nói nhảm này thì liền tức giận, nắm đấm múa càng lúc càng nhanh, rất nhanh đập nát đầu hòa thượng mập.
Ninh Nhụy Nhụy và bé ngoan đứng từ xa nhìn lại, không khỏi có chút lo lắng.
“Hòa thượng kia hình như rất lợi hại.” Mặc dù vừa rồi bé ngoan vẫn cãi tay đôi với Hạ Thiên, nhưng trong thời khắc quan trọng, nàng hiển nhiên hy vọng Hạ Thiên có thể thắng.
“Có chút kỳ lạ, nhưng chắc chắn Hạ Thiên sẽ nghĩ ra cách phá giải.” Dù sao Ninh Nhụy Nhụy cũng đã từng mạo hiểm mấy lần với Hạ Thiên, thời gian lâu dài cũng có chút kinh nghiệm, trong lòng đã sớm thành lập sự tin tưởng gần như mù quáng với Hạ Thiên.
Bé ngoan lên tiếng: “Nếu hắn thu, chúng ta có phải sẽ bị hòa thượng mập… A, vậy thì chẳng phải sẽ bị ông ta chiếm tiện nghi như Hạ Thiên sao?”
“Yên tâm đi, Hạ Thiên tuyệt sẽ không thua đâu.” Ninh Nhụy Nhụy không khỏi nhấn mạnh.
Tuy nói như vậy, nhưng thấy Hạ Thiên liều mạng cả nửa ngày cũng không dính được góc áo của đối phương, Ninh Nhụy Nhụy vẫn có chút lo lắng.
Mặc dù có khi đánh tới, nhưng người bay rớt ra ngoài vẫn biến thành Hạ Thiên một cách khó hiểu.
Hòa thượng này thật sự có chút quỷ dị.
“Thí chủ, ngươi không cảm thấy mệt mỏi sao?” Hòa thượng mập khí định thần nhàn, cười ha hả nói: “Nếu bần tăng cảm giác không sai, chỉ trong vài nháy mắt nữa, linh khí bên trong cơ thể ngươi sẽ tạm dừng. Tuy nói thời gian rất ngắn, nhưng đủ để trí mạng. Nếu ngươi không muốn chết, ngươi nên dừng lại đi. Bần tăng cũng không phải hung đồ giết người không chớp mắt.”
“Thôi đừng chém gió nữa.” Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta đã nhìn thấu cái trò xiếc này của ngươi rồi. Nếu ngươi còn ở lại, ta một quyền đánh nổ đầu của ngươi.”
“Quả nhiên là hạng người minh ngoan bất linh.” Hòa thượng mập có chút tiếc nuối lắc đầu, hai tay bỗng dưng dùng tốc độ rất nhanh kết thành một thủ ấn khác: “Phạm giới chân ấn, phá ma.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận