Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3676: Xem ngươi có thể chống đỡ được mấy quyền?

“Sức mạnh của ngươi chỉ đạt đến trình độ đó thôi sao?”
Gương mặt Hoa Phùng Quân hiện lên sự khinh thường: “Ngay cả gãi ngứa cho ta còn không đủ, thế mà cũng dám tự xưng là đệ nhất thiên hạ?”
Hạ Thiên quả thật có chút ngoài ý muốn. Hắn nhìn chằm chằm Hoa Phùng Quân, phát hiện ra mánh khóe: “Trên người ngươi có mặc thứ gì đó.”
“Cái này không quan trọng.” Hoa Phùng Quân cười ha hả, chuyển hướng đề tài, tiếp tục khiêu khích: “Trên thực tế, quả đấm của ngươi cũng không vô địch như trong tưởng tượng. Cho nên, bạo lực cũng không phải phương thức giải thích cho mọi vấn đề, có đôi khi còn cần đầu óc hơn.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Nếu muốn giao dịch, hợp tác gì đó chỉ là nói nhảm, ngươi đừng nói nữa, câm miệng lại đi.”
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Ánh mắt Hoa Phùng Quân hiện lên sự khinh bỉ: “Ngươi còn chưa có tư cách nói chuyện hợp tác. Chỉ là chúng ta vốn không có ân oán, không cần thiết phải huyên náo. Các ngươi thu tay lại, chúng ta sẽ không truy cứu nữa, ngươi xem thế nào?”
Lam Y Nhân lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ý rất rõ ràng.” Hoa Phùng Quân thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Hành động của các ngươi đã quấy rầy nghiêm trọng đến sinh tồn của chúng ta. Chúng ta không có ác ý, không muốn sinh ra bất kỳ xung đột nào với các ngươi, vì thế ta cũng hy vọng các ngươi đừng hùng hổ dọa người.”
“Ngươi nói nghe hay nhỉ, giống như chúng ta đã làm chuyện gì thương thiên hại lý không bằng.” Trên gương mặt xinh đẹp của Lam Y Nhân hiện lên sự khó chịu: “Từ lúc mới bắt đầu, không phải các ngươi tận lực nhằm vào tập đoàn Thần Y, dụ chúng ta đến đây sao? Lại còn thiết lập mấy cái cạm bẫy nữa. Nếu chúng ta chỉ là người bình thường, đã sớm hài cốt không còn. Bây giờ ngươi còn nói không có ác ý, không muốn xung đột, ngươi nói như vậy chẳng khác nào tự vả vào mặt mình?”
“Người muốn đối phó tập đoàn Thần Y các ngươi là Chu Tự Hoành.” Hoa Phùng Quân thản nhiên nói: “Hắn ta chẳng qua chỉ là người phát ngôn của ma tộc chúng ta ở nhân gian. Nếu các ngươi muốn, công việc này cũng có thể hoàn toàn giao lại cho tập đoàn Thần Y, chỉ cần ngươi phục tùng mệnh lệnh ma tộc là được.”
Hạ Thiên vô cùng khó chịu: “Ma tộc cẩu thí gì đó, đi chết đi.”
“Ngươi tưởng ai cũng thích thành chó sao?” Khổng Thủy Hương nhịn không được nói một câu.
“Haiz, các ngươi thật khiến cho ta thất vọng quá.” Hoa Phùng Quân tiếc nuối lắc đầu: “Thật ra, làm chó cho ma tộc chúng ta có gì mà không tốt. Chẳng những các ngươi sẽ nhận được vinh hoa phú quý, mà còn có thể trường sinh bất lão. Sau khi đại ma chủ được giải cứu, ngươi còn có thể đi theo chúng ta phi thăng đến sâu không vô tận. Đây quả thật là vinh quang mà tám đời các ngươi cũng cầu không được.”
“Chẳng hứng thú.” Hạ Thiên vẫn trả lời dứt khoát như thế.
Lam Y Nhân cũng châm chọc: “Chỉ dựa vào thái độ hơn người một bậc của các ngươi đã khiến ta không thích rồi. Hơn nữa, cái gì ngươi cũng đừng nói, chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Nhân loại đúng là không thể nói lý.” Hoa Phùng Quân lắc đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin: “Thu phục kẻ yếu, phục tùng cường giả chính là thiên đạo, có gì mà phải kháng cự chứ?”
“Năm đó, Cực âm Giới của chúng ta cũng cường thịnh nhất thời. Sau khi bị Phù Diêu Tiên Tử càn quét, chúng ta cũng chẳng có bất kỳ mâu thuẫn, phục tùng đi theo nàng ta.”
“Bây giờ nàng đã ngủ say vạn năm, công lực đã sớm mười không còn một, chúng ta tất nhiên phải tìm đường khác. Điều này cũng hợp tình hợp lý mà.”
“Vì sao nhân loại các ngươi cứ thích làm những chuyện không có ý nghĩa nào thế?”
“Ngươi không hiểu, cho nên ngươi có nói nhiều cũng vô ích thôi.” Lam Y Nhân nói.
Hoa Phùng Quân quay lại nhìn Hạ Thiên: “Hạ Thiên, ta tin rằng ngươi là một người thông minh, ngươi nên biết làm thế nào để đưa ra quyết sách. Ma tộc chúng ta cường đại, các ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, nhưng đó chỉ là một góc của băng sơn mà thôi. Nếu các ngươi muốn đối nghịch với chúng ta, các ngươi cũng chẳng có bất kỳ phần thắng nào, cần gì chứ?”
Không đợi Hạ Thiên trả lời, Hoa Phùng Quân tiếp tục khuyên: “Ngươi muốn cái gì? Tài phú? Mỹ nữ? Sức mạnh? Chúng ta đều có thể thỏa mãn cho ngươi. Cái gọi là mỹ nữ tuyệt thế, ma giới chúng ta có rất nhiều. Đến lúc đó, một vạn người, mười vạn ngươi cũng có, tùy ngươi lựa chọn.”
Hạ Thiên lười nói nhảm, xiết chặt nắm đấm, lại một quyền đánh tới.
Bành.
Hoa Phùng Quân vẫn không né tránh, đón đỡ một quyền của Hạ Thiên.
Hiển nhiên một quyền này khác với một quyền vừa rồi.
Không chỉ sức mạnh cao hơn mấy cấp bậc, ngay cả linh áp ẩn chứa bên trong cũng khác biệt ngày đêm.
Trước đó, ông ta chịu một quyền còn có thể phát ra trào phúng.
Lúc này, Hoa Phùng Quân cau chặt lông mày, nghiến răng rên khẽ một tiếng. Ba quang nhỏ vụn bỗng nhiên xuất hiện trên cơ thể của ông ta, giống như ném đá xuống nước, từng vòng gợn sóng nổi lên, rất nhanh tiêu tán vô tung.
“Quả nhiên trên người ngươi đã mặc thứ gì đó.” Hạ Thiên cười nói: “Cũng không biết thứ này của ngươi có thể chịu được ta mấy quyền.”
Hoa Phùng Quân biến sắc, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã không biết tốt xấu, vậy để cho ta biết sự lợi hại của ma tộc.”
“Không thèm biết, biến.” Hạ Thiên lại một quyền đánh tới.
Lần này, sắc mặt Hoa Phùng Quân thay đổi, vô thức muốn tránh né nhưng đã muộn.
Nắm đấm vẫn đánh vào chính giữa, cả người Hoa Phùng Quân bay rớt ra ngoài, giống như đạn ra khỏi nòng súng, liên tiếp va đổ mấy bức tường, đụng phải vách đá mới ngừng lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận