Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2250. Lạc Ngọc Minh

"A, ngươi đổi xe à?" Triệu Thanh Thanh ngồi vào ghế lái phụ, thuận miệng hỏi một câu.
Hứa Kiều Na thắt chặt dây an toàn, nổ máy xe, cười hồi đáp: "Mấy chiếc xe trước nhìn không có tinh thần, đều ném vào nhà để xe hết rồi."
"Vậy tài xế nhà ngươi chẳng phải là thất nghiệp rồi sao?" Triệu Thanh Thanh cười trêu chọc nói.
Lúc này Hạ Thiên ngồi ở đằng sau bỗng nhiên chen vào một câu: "Tài xế nhà nàng không phải thất nghiệp, mà là đã chết."
"Sao ngươi biết chuyện này?" Hứa Kiều Na hết sức kinh ngạc liếc nhìn phía sau, có chút bất ngờ và hoảng sợ hỏi.
Triệu Thanh Thanh cũng có chút ngạc nhiên, hỏi Hứa Kiều Na nói: "Kiều Kiều, chuyện gì đã xảy ra?"
"Người tài xế kia bị anh trai ta thu mua, định chế tạo tai nạn xe cộ để giết chết ta." Trong giọng nói của Hứa Kiều Na cũng không có nhiều sự oán hận, giống như là đang nói một việc nhỏ nhoi vô cùng bình thường, "Chỉ là ta đã sớm có phòng bị, cuối cùng hắn lại hại chết chính mình."
"Tại sao ngươi lại không nói việc này với ta chứ?" Triệu Thanh Thanh bất mãn nhìn Hứa Kiều Na.
Hứa Kiều Na nhún vai, ra vẻ bình tĩnh nói: "Cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, có cái gì đáng để nói."
"Xem ra cần phải nhanh chóng bắt được Hứa Minh Huy." Triệu Thanh Thanh không khỏi có chút bận tâm, "Nếu không thì còn không biết có bao nhiêu người sẽ phải chết nữa."
"Ta đoán chuyện này sẽ không dễ dàng." Hứa Kiều Na cau mày, thần sắc sầu lo: "Có khả năng hắn đã nghe phong phanh được cái gì rồi, mấy ngày nay không hề thấy bóng dáng. Hơn nữa trên tay hắn còn có con tin, cảnh sát có chút sợ ném chuột vỡ bình."
Sau đó Hứa Kiều Na cười ngắt lời: "Đừng đề cập tới hắn nữa, nói tiếp chỉ toàn xúi quẩy."
Nửa giờ sau, xe chạy đến trước cửa một bệnh viện tư nhân.
Ba người cùng xuống xe, Hứa Kiều Na tiện tay ném chìa khoá cho người gác cổng.
"Hứa tiểu thư, ngươi đã đến rồi?" Khi đi đến phòng bệnh săn sóc đặc biệt, một nữ y tá trung niên vừa vặn đẩy cửa đi ra, nàng ta vừa nhìn thấy Hứa Kiều Na thì gật đầu lên tiếng chào hỏi.
"Dì Trần, tình huống của mẹ ta vẫn tốt chứ?" Hiển nhiên là Hứa Kiều Na quen vị y tá này, thuận miệng hỏi một câu.
Y tá Trần nhìn thoáng qua Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, sau đó mới trả lời: "Trạng thái tinh thần coi như ổn định, nhưng mà Triệu viện trưởng nói phu nhân cần phải nhanh chóng được phẫu thuật, hơn nữa thời gian của hắn có hạn, tháng sau còn phải đi nước ngoài làm giao lưu học thuật, nếu như không nhanh ra quyết định thì chỉ sợ phu nhân sẽ không thể chịu đựng nổi nữa."
"Triệu viện trưởng?" Hứa Kiều Na sửng sốt một chút, tiếp đó nhớ tới cái gì, thuận miệng nói: "Ngươi đi nói cho hắn, ta đã tìm được người có thể trị khỏi bệnh của mẹ ta rồi, không cần hắn chuẩn bị phẫu thuật."
"Tốt, vậy ta đi trước." Y tá Trần gật đầu, quay người rời đi.
Hứa Kiều Na kỳ quái liếc nhìn bóng lưng y tá Trần, nhưng mà nàng cũng không nghĩ nhiều, quay người mời Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh tiến vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, ngoại trừ bà Hứa trạng thái tinh thần coi như không tệ đang nằm trên giường, còn có một thanh niên tóc dài đang ngồi ở đầu giường trò chuyện với nàng.
"Tại sao ngươi lại ở đây?" Hứa Kiều Na vừa nhìn thấy khuôn mặt của thanh niên kia thì không khỏi cả kinh, nhẹ giọng quát một tiếng.
"A, Na Na, ngươi trở về rồi!"
Người thanh niên tóc dài tươi cười xán lạn, giọng điệu có hơi oán trách, "Tại sao ngươi lại không nói cho ta biết dì ngã bệnh? Hoàn toàn không đặt bạn trai mình ở trong lòng nha."
"Bạn trai gì? Ta không biết ngươi đang nói cái gì cả!" Trên mặt Hứa Kiều Na lộ ra sự nghi ngờ, khẽ quát thanh niên tóc dài kia: "Lạc Ngọc Minh, ngươi mau cút ra ngoài, đừng có quấy rối mẹ ta!"
Lúc này, bà Hứa nhíu mày, quở trách Hứa Kiều Na: "Kiều Kiều, thái độ gì vậy hả? Mẹ đã nói từ lâu rồi, khi nào ngươi có bạn trai thì phải nói một tiếng cho ta biết. Nếu không phải là Ngọc Minh chạy tới thăm ta, ta còn chẳng biết gì."
"Mẹ, hắn không phải là bạn trai của ta! " Hứa Kiều Na không biết giải thích cho mẹ của mình như thế nào, đành phải quay sang mắng thanh niên tóc dài: "Lạc Ngọc Minh, rốt cuộc ngươi muốn thế nào hả? "
Tên thanh niên tóc dài này tên là Lạc Ngọc Minh, hắn là anh em của tên Lạc Thiên Minh dây dưa Hứa Kiều Na trước đó, hơn nữa vài ngày trước còn có duyên gặp Hạ Thiên một lần ở trên biển.
Nhưng mà Hạ Thiên từ trước đến nay sẽ không nhớ rõ những thứ râu ria, mà Lạc Ngọc Minh cũng chỉ cảm thấy Hạ Thiên có chút quen mắt, không quá để ý.
Lạc Ngọc Minh cười khẽ hai tiếng, vỗ vỗ tay bà Hứa, dịu dàng nói: "Dì à, có lẽ là Na Na trách ta tự chủ trương chạy tới thăm ngươi. Ta và nàng ra ngoài thương lượng một chút, ngươi chớ mắng nàng."
"Ngươi nhìn xem, Ngọc Minh người ta thật là tốt bụng." Bà Hứa cười như nở hoa, cuối cùng thì lão khuê nữ trong nhà cũng đã thông suốt, bà Hứa xác thực rất vui vẻ, "Cả hai cứ trò chuyện từ từ, ngươi đừng lại phát tính tình đại tiểu thư nữa, Ngọc Minh người ta chưa chắc chiều lòng ngươi đâu."
Lạc Ngọc Minh cười đi ra phòng bệnh, nói với Hứa Kiều Na: "Chúng ta tới phòng làm việc của viện trưởng tâm sự đi."
Tiếp đó lại nhìn về phía Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh: "Hai người các ngươi cũng đi theo đi, đừng nghĩ tới việc chạy trốn, toà bệnh viện này đang nằm trong sự khống chế của ta, ai chạy thì kẻ đó mất mạng."
"Sư phụ, đầu óc tên này có bệnh phải không?" Triệu Thanh Thanh chỉ chỉ Lạc Ngọc Minh, nhẹ giọng hỏi Hạ Thiên.
"Thanh Thanh nha đầu, câu nói này của ngươi có vấn đề rồi." Hạ Thiên cười hì hì nói: " Tên ngu si này căn bản không có đầu óc, làm sao mà bệnh được chứ."
"Ngươi nói cái gì hả!" Lạc Ngọc Minh lạnh lùng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, "Tâm trạng hiện tại của ta cũng không tệ lắm, các ngươi tốt nhất đừng tìm chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận