Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2571: Cầu phú quý trong nguy hiểm

“Chân Thần?” Hứa Chân Chân cười nhạo, gương mặt khó tin: “Thế giới này làm gì có Chân Thần? Ngươi còn nói ta giả thần giả quỷ, ngươi cũng chẳng khác gì ta.”
Tô Bối Bối cảm thấy rất khó chịu với Hứa Chân Chân. Nàng lạnh lùng nói: “Ngươi mới là giả thần giả quỷ, còn hắn chẳng qua chỉ nói thật.”
“Ha ha.” Gương mặt Hứa Chân Chân lộ vẻ trào phúng: “Chuyện rõ ràng đến như thế, ngươi còn bảo vệ cho người đàn ông của mình.”
“Còn nữa, mặc dù ta không cách nào tán đồng hành vi ứng xử của tên sắc lang chết tiệt này.” Ánh mắt Tô Bối Bối hiện lên sự tức giận, bỗng dưng hóa thành ngọn lửa không cách nào kiềm chế: “Nhưng ngươi còn chưa xứng đánh đồng với hắn, càng không có tư cách mắng hắn.”
“Bành!” Mặt Hứa Chân Chân bị đá một cái, một lần nữa bay ra ngoài.
Lần này Tô Bối Bối dùng sức hơi mạnh. Hứa Chân Chân ngã trên mặt đất, cả nửa ngày cũng không đứng lên nổi.
“Bối nha đầu, hình như cô đang tức giận.” Hạ Thiên mỉm cười: “Ta thấy cô không cần thiết phải tức giận vì mấy cái loại ngu ngốc này. Nếu con gái tức giận quá nhiều, da sẽ bị nhăn.”
Tô Bối Bối trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Muốn nói đến người chọc ta tức giận nhiều nhất, ngươi chiếm đầu bảng.”
“Bối nha đầu, cô nói sai rồi.” Hạ Thiên lắc đầu, tự tin nói: “Ta chưa bao giờ chọc người phụ nữ của ta tức giận. Ta chỉ làm cho người phụ nữ của ta dễ chịu mà thôi. Nếu cô không tin, bây giờ ta sẽ làm cho cô thoải mái.”
“Không được, ngươi tuyệt đối không được làm loạn.” Gương mặt Tô Bối Bối đỏ bừng lên, cuống cuồng nhìn chung quanh: “Ngươi muốn chết à? Ở đây toàn là người.”
Hạ Thiên nghi hoặc hỏi: “Ta chỉ muốn xoa bóp cho cô thôi, có liên quan gì đến nhiều hay không nhiều người ở đây.”
“A, xoa bóp?” Tô Bối Bối nhận ra nàng suy nghĩ hơi bị xa, gương mặt xinh đẹp lại càng đỏ, vội giải thích: “Xoa bóp cũng không được. Ngươi không nhìn thấy bây giờ là tình huống nào sao? Là thời điểm để xoa bóp à?”
“Chẳng sao cả!” Hạ Thiên hờ hững nói: “Chưa đến ba giây, ta sẽ thuận tay giải quyết xong cái đám ngu ngốc này. Sau đó, chúng ta cùng nhau trở về lều. Ta xoa bóp cho cô, để cô hoàn toàn thư giãn, không được sao.”
“Ngươi nói hay như vậy thì làm đi.” Tô Bối Bối không muốn bàn về chủ đề này nữa: “Ngươi giải quyết nhanh một chút, ta cũng lười lãng phí thời gian với ả.”
Lúc này, Hứa Chân Chân một lần nữa bò dậy. Nghe Hạ Thiên và Tô Bối Bối nói chuyện, ả nở nụ cười âm hiểm: “Chậc chậc chậc, thân thủ hai người các ngươi tốt như vậy, vượt quá dự liệu của ta. Nhìn các ngươi khỏe như thế, chắc hẳn thọ cách và mệnh cách cũng rất cứng. Chờ ta đoạt lại xong, ta sẽ có được lực sinh mệnh mạnh mẽ. Nghĩ đến đã thấy hưng phấn rồi.”
“Này, bây giờ ngươi nên quay người chạy trốn mới đúng chứ, nói không chừng còn có thể nhặt về được một cái mạng.” Tô Bối Bối khó hiểu nhìn Hứa Chân Chân: “Ngươi cho rằng ngươi có bản lĩnh khống chế được chúng ta?”
“Bản lĩnh, nói có thì có, nói không thì không.” Hứa Chân Chân chậm rãi bò dậy, mặc kệ thương thế trên người bước đến trước mặt Tô Bối Bối và Hạ Thiên: “Phú quý là cầu trong nguy hiểm. Không thử một chút, làm sao biết không được?”
Tô Bối Bối thất vọng lắc đầu: “Hành vi của dân cờ bạc, tự tìm đường chết.”
“Các ngươi mới đúng là tự tìm đường chết đấy.” Hứa Chân Chân bỗng nhiên không còn sợ hãi, một chút cũng không khiếp nhược hay lùi bước sau khi bị đánh, ngược lại càng thêm điên cuồng: “Kể một ngàn nói một vạn, các ngươi cũng chỉ có quyền cước lợi hại mà thôi. Vu thuật, đạo thuật, thậm chí tiên thuật thật sự tồn tại trên thế giới này. Nhưng các ngươi không được chứng kiến, cho nên các ngươi không biết uy lực của nó. Ta đã nhìn thấy qua, cũng đã từng học qua.”
Nghe ếch ngồi đáy giếng tự cho mình ưu việt, trong lòng Tô Bối Bối dâng lên một cảm giác rất lạ. Nàng cũng không thể nói với con ếch kia Hạ Thiên chính là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ. Tu vi của nàng cũng đạt đến Kim Đan Kỳ đỉnh phong. Cái gọi là vu thuật, đạo thuật trong mắt bọn họ chỉ là trò trẻ con.
Hứa Chân Chân vẫn còn đang líu lo không ngừng, Tô Bối Bối nghe không nổi nữa, cắt ngang: “Được rồi, ngươi nói nhiều cũng vô ích thôi. Nếu ngươi không chạy, ngươi hãy tiếp nhận trừng phạt phải có đi.”
“Vì sao ta phải trốn chứ?” Hứa Chân Chân nở nụ cười của người chiến thắng, ngón tay chỉ xuống mặt đất: “Chẳng lẽ các ngươi còn chưa phát hiện nến trắng của các ngươi đã đốt xong rồi sao?”
Tô Bối Bối cúi đầu nhìn xuống. Quả nhiên, nến song chúc của nàng đã cháy gần đến tâm. Chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, nó sẽ tắt ngóm. Cây nến của Hạ Thiên ngay từ đầu đã không cháy được bao lâu.
“Nghi thức đã thành, mạng của các ngươi là của ta.” Hứa Chân Chân không còn biểu hiện suy tàn như trước, ngạo nghễ chỉ vào Tô Bối Bối: “Từ giờ trở đi, các ngươi chính là xác chết biết đi của ta, phải nghe theo hiệu lệnh của ta. Bằng không, bây giờ ta sẽ giết chết các ngươi.”
“Ngu thì chính là ngu, chẳng có chút não gì cả.” Hạ Thiên cảm thấy người phụ nữ này ngu ngốc quá mức, đến bây giờ còn chưa ý thức được cái nghi thức rách nát đó hoàn toàn vô hiệu với hắn và Tô Bối Bối: “Bối nha đầu, chơi với cái thứ thiểu năng này chán quá.”
Tô Bối Bối cũng cảm thấy nhàm chán cực kỳ: “Mặc dù ta không muốn đả kích ngươi, nhưng nghi thức này của ngươi vô dụng với chúng ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận