Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4176: Hạ Thiên mất tích (01)

Chung Nghĩa Phong trực tiếp tan thành mây khói.
Ông ta muốn đồng quy vu tận với Hạ Thiên, nhưng cũng chỉ là mong muốn đơn phương mà thôi.
Vừa rồi, ông ta hợp lực của ba người cũng không làm gì được Hạ Thiên, vùng vẫy giãy chết kia lại càng không có khả năng tạo thành tổn thương gì cho hắn.
Nhưng Hạ Thiên cũng đã biến mất theo.
Tô Bối Bối không thấy Hạ Thiên đâu.
Hạ Thiên biến mất không có bất kỳ liên quan nào đến luồng ánh sáng màu đỏ tự bạo của Chung Nghĩa Phong vừa nãy.
Hơn nữa, một khắc luồng ánh sáng kia sắp tan hết, một cái bóng cực kỳ quỷ dị xuất hiện.
Cái bóng đó giống như khí lưu bao vây Hạ Thiên lại, sau đó cùng nhau biến mất.
Toàn bộ quá trình đoán chừng khả năng chỉ xảy ra khoảng một phần mười giây, nhưng Tô Bối Bối vẫn bắt được một chút hình ảnh lưu lại.
Cuối cùng, nàng xác nhận cái bóng kia đeo mặt nạ không có ngũ quan màu trắng, còn lại thì chỉ là tàn ảnh màu đen lấp lóe, giống như quỷ mị.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Cái bóng đó là ai, từ chỗ nào đến, mang Hạ Thiên đi đâu, nàng hoàn toàn không biết. Cho nên, gần nửa phút tiếp theo, đầu óc của nàng trống rỗng, chẳng biết mình nên làm cái gì.
“Hạ Thiên, Hạ Thiên.”
Sau khi lấy lại tinh thần, Tô Bối Bối lập tức vọt đến chỗ Hạ Thiên đứng vừa nãy, lớn tiếng la lên.
Bốn phía yên tĩnh, không hề có bất kỳ đáp lại.
“Chuyện gì xảy ra thế? Vừa rồi đó là cái gì? Hạ Thiên đã đi đâu rồi?”
Mồ hôi Tô Bối Bối rơi như mưa. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tình huống như vậy. Nàng lại tìm kiếm xung quanh, cũng không phát hiện được tung tích của Hạ Thiên: “Không được, nhất định phải quay về nhà tìm mọi người thương lượng.”
“Tô tiểu thư, xảy ra chuyện gì rồi?”
Từ đằng xa, một bóng người lướt gấp đến, là Hoa Ánh Lục. Nàng dừng lại, sau đó nhìn xung quanh: “Hạ, Hạ Thiên đâu?”
“Ngươi hãy giúp ta thu thập tàn cuộc ở đây.” Tô Bối Bối cũng không trả lời, chỉ dặn dò: “Ta phải lập tức quay về nước một chuyến. Ngươi không cần đi theo.”
Hoa Ánh Lục còn chưa kịp đồng ý, Tô Bối Bối đã vận Phiếu Miểu Bộ thả người rời đi.
Lần này nàng không có ý định đi máy bay về.
Hoa Ánh Lục đứng ngẩn tại chỗ, mơ hồ cảm giác không ổn, dường như có chuyện lớn sắp phát sinh nhưng lại không có đầu mối.
….
Thanh Phong sơn, trong căn nhà gỗ nhỏ.
Y Tiểu m, A Cửu, còn có Triệu Thanh Thanh đang nhắm mắt điều tức. Phù Diêu Tiên Tử đứng trước giường, lẳng lặng nhìn ba người, thỉnh thoảng đọc yếu quyết điều tức để ba người có thể nắm rõ được nhiều hơn.
Phù Diêu Tiên Tử là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ đến từ liên minh tu tiên. Lý giải về tu tiên, dĩ nhiên không ai có thể bì kịp nàng.
Cho dù là Nguyệt Thanh Nhã hay Dạ Ngọc Mị, cũng không có cách nào so sánh với nàng. Mặc dù Tiên Vân đại lục cũng là đại lục tu chân nhưng tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ xuất hiện từ trước đến nay cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí còn không có công pháp tu hành Độ Kiếp Kỳ, đến mức sau khi nhóm người Nguyệt Thanh Nhã đến Tiên Vân đại lục, việc tu tiên cũng không có tiến triển quá lớn.
Phù Diêu Tiên Tử xuất thân từ liên minh tu tiên, ở đó tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ không ít, còn có rất nhiều tu tiên giả từ những nơi khác đến.
Bởi vì liên minh tu tiên nằm trong sâu không vô tận, là cây cầu lớn nhất để phi thăng Chân Tiên giới.
Mặc dù đa phần tu vi của Phù Diêu Tiên Tử đã bị Hạ Thiên hút đi, nhưng tầm mắt, kinh nghiệm và kiến thức thì vẫn còn đó.
Sau khi Hạ Thiên đi rồi, nàng tập trung ánh mắt của mình lên người Y Tiểu m, Triệu Thanh Thanh và A Cửu, trong nháy mắt liền nhìn thấy khuyết điểm tu hành trên người các nàng, lập tức giữ các nàng lại, muốn giúp các nàng chỉnh lại một chút.
Thật ra đây chính là một chứng bệnh của Phù Diêu Tiên Tử. Mặc dù không nghiêm trọng, nhưng nếu nhìn thấy khuyết điểm không vừa mắt, không chỉnh lại kịp, nàng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Y Tiểu Âm vốn đã có cảm ngộ rõ ràng, tất nhiên sẽ không từ chối.
A Cửu ngược lại có chút không phục, còn muốn đánh một trận với Phù Diêu Tiên Tử, lại bị đối phương tiện tay điểm một cái, không thể không phục.
Triệu Thanh Thanh ngược lại rất thẳng thắn. Nàng nhận định Phù Diêu Tiên Tử chính là nữ nhân mà Hạ Thiên thích nhất hiện tại, thành ra nàng không có ý kiến.
“Vấn đề lớn nhất của các ngươi chính là cảnh giới phù phiếm, cũng không thật sự bước chân trên con đường tu hành.” Phù Diêu Tiên Tử đi qua trước mặt ba người, chậm rãi nói: “Cảnh giới hiện tại của các ngươi thật ra đều không thấp, nhưng việc vận dụng linh khí lại quá đơn giản, hơn nữa lý luận cũng thiếu thốn. Tuy nhiên, các người tẩy tủy phạt xương lại làm rất tốt, bên trong cơ thể gần như không có bất kỳ tạp chất nào. Điều này cực kỳ quan trọng.”
“Bởi vì đại đạo như sợi chỉ treo trên vách núi, chỉ cần một chút xíu tỳ vết, đến bước cuối cùng rất có khả năng tạo thành một kết cục thất bại. Thậm chí còn có khả năng tẩu hỏa nhập ma, thân tử đạo tiêu.”
“Còn nữa, dẫn khí, hành khí, luyện khí, ngưng khí đều có pháp môn. Một hít một thở, dẫn linh khí thiên địa nhập khí hải, đan điền của mình có thể diễn sinh ra đan khí, hai bên kết hợp, lại chuyển tam chu thiên…”
“Như thế ba mươi sáu lần là có thể ngưng tụ một sợi linh khí tinh thuần, nhưng nếu ngươi tích lũy một thời gian dài trong đan điền, khi đối chiến với người khác, tinh khí đan điền có thể giúp cho uy lực tất cả công kích tăng thêm ba thành.”
“Ngoài ra…”
Phù Diêu Tiên Tử thao thao bất tuyệt các loại cấm kỵ, mấu chốt, quyết khiếu trong tu hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận