Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1795: Về Thanh Phong Sơn

“Thật sao?” Triệu Thanh Thanh có chút ngạc nhiên: “Sư phụ, ngươi có thể ăn được cái này sao?”
“Tất nhiên rồi, không gì là ta không thể ăn.” Hạ Thiên không khiêm tốn chút nào.
“Nhưng, sư phụ, ta thực sự không hiểu, rốt cuộc thì con thỏ hoang này và con thỏ do mình nuôi khác nhau ở chỗ nào? Chẳng lẽ là do một con vận động nhiều hơn, còn con kia không vận động nhiều sao?” Triệu Thanh Thanh có chút tò mò về điều đấy: “Hay vì bọn chúng ăn những thứ khác nhau?”
“Ừm, chủ yếu vẫn là thỏ hoang thường xuyên chạy. Tóm lại là khác nhau rất lớn.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
Hạ Thiên suy nghĩ, lại nói thêm: “Ừm, khác nhau giống như việc ngươi tập luyện yoga và không tập luyện yoga vậy đó.”
Triệu Thanh Thanh lập tức hiểu rõ, xem ra đúng là không phải sự khác nhau bình thường. Thậm chí có thể nói là sự khác biệt về bản chất, nàng luôn cảm thấy rằng chủ yếu là do chính mình tập luyện yoga nên mới có thể câu dẫn được vị sư phụ này tới tay.
Nếu không, tại sao lần nào sư phụ cũng để nàng sử dụng đủ loại tư thế yoga để phối hợp với hắn?”
“Sư phụ, nói như vậy, động vật hoang dã đều sẽ ngon hơn sao?” Triệu Thanh Thanh lại hỏi.
“Giống như thịt thỏ hoang ăn ngon hơn, nhưng lợn rừng thì không ngon, gà lôi cũng thế.” Hạ Thiên nghĩ nghĩ: “Ừm, còn tuỳ vào cách chế biến, nếu ngươi muốn ăn, tối nay chúng ta có thể làm.”
“Thật không? Sư phụ, ngươi sẽ làm thứ này sao?" Triệu Thanh Thanh có chút hưng phấn.
“Ừ, trên núi Thanh Phong có rất nhiều, chúng ta có thể đến nơi đó chơi.” Hạ Thiên gật đầu nói.
“Oa, được, được, sư phụ, vậy đợi lát nữa chúng ta đi núi Thanh Phong nha!” Triệu Thanh Thanh rất vui vẻ, phải biết rằng, thật ra nàng còn chưa từng tới núi Thanh Phong.
À, tất nhiên, nơi nói đến là núi Thanh Phong chân chính.
Mặc dù Triệu Thanh Thanh đã nhiều lần nghe người ta nói về tình trạng bên trong ngọn núi kia. Nhưng năm đó nàng cũng không có cơ hội đi vào núi Thanh Phong, ngược lại thì đảo Thần Tiên đã từng được đi. Nhưng núi Thanh Phong giống như một cấm địa, ngoại trừ Hạ Thiên, những người vợ của hắn và nha hoàn, người khác dường như không có cách nào đi vào được.
“Được, chúng ta sẽ đến đó sau khi ăn xong.” Hạ Thiên đồng ý.
Mặc dù thỏ ở đây không phải là thỏ hoang thực sự, nhưng cả Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh đều không có ý định truy cứu, bởi vì hương vị đồ ăn ở đây thực sự không tệ.
Về phần những người trước đó bị Hạ Thiên ném ra ngoài, hình như cũng không có người nào đuổi theo, không biết là do cố kỵ Triệu Thanh Thanh hay vì lý do khác, tóm lại là gần một tiếng sau, Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh đã ăn cơm trưa xong, sau đó tính tiền rời khỏi.
Thậm chí ông chủ còn giảm giá cho Triệu Thanh Thanh, nhân tiện còn đưa cho nàng một tấm thẻ hội viên VIP.
“Này, ông chủ, đầu bếp chỗ các ngươi nấu ăn không tệ. Đợi lần sau ta kiếm mấy con thỏ rừng tới, các ngươi giúp ta làm nhé.” Triệu Thanh Thanh cười tủm tỉm nói một câu, sau đó lôi kéo Hạ Thiên rời đi.
Ông chủ kia giật mình, sắc mặt đột nhiên trở nên có chút khó coi.
Hiển nhiên là Triệu Thanh Thanh không ngờ lời nói của mình sẽ mang đến kết quả ngoài mong đợi, bây giờ nàng đang rất nóng lòng muốn đến núi Thanh Phong.
“Sư phụ, chúng ta cứ như vậy đi sao? Có muốn thay quần áo không? Có phải chuẩn bị đồ gì không? Này…” Triệu Thanh Thanh còn chưa kịp dứt lời thì đã biết câu trả lời.
Hạ Thiên lập tức trực tiếp bế nàng lên, sau đó biến mất tại chỗ.
Mặc dù Nguyệt Thanh Nhã đã chuyển đến đảo Thần Tiên, nhưng núi Thanh Phong vẫn luôn là nhà của Hạ Thiên và Nguyệt Thanh Nhã. Ừm, đối với hiện tại mà nói, nơi đó giống như quê hương của bọn hắn. Bọn hắn ít khi về ở, nhưng ở đó cũng không hề hoang phế.
Vì vậy, trên thực tế, ở trên núi vẫn có đủ mọi thứ, mà bây giờ, thậm chí trên núi cũng có mạng.
Có lần Tiểu yêu tinh quyết định lên núi nghỉ mát, sau đó đã kéo cáp quang lên đây, tóm lại hiện tại ở núi Thanh Phong vẫn có thể truy cập mạng.
Tuy nhiên vẫn không thể gọi điện thoại, nhưng vì có kết nối internet nên việc liên lạc cũng không khó, dù sao thì bây giờ điện thoại đều có internet, trực tiếp dùng WeChat gọi điện là được.
Nói tóm lại, bất cứ lúc nào Hạ Thiên cũng có thể tới núi Thanh Phong mà không cần chuẩn bị thứ gì.
“Oa, đây chính là núi Thanh Phong thật à.” Cuối cùng khi Triệu Thanh Thanh ngắm nhìn toàn cảnh ở đây, nàng không khỏi xúc động nói một câu. Nàng không chỉ cảm khái sự hùng vĩ của ngọn núi này, mà còn đang cảm khái cuối cùng nàng đã hoàn toàn bước vào bên trong thế giới của Hạ Thiên.
Từ nay về sau, nàng và hắn sẽ thực sự sẽ là người một nhà.
Trong những ngày qua, thực ra nàng cảm giác mình như đang nằm mơ, nàng luôn cảm thấy mọi thứ đều rất không chân thực, làm thế nào mà nàng lại thực sự thực hiện được nguyện vọng của mình nhanh như vậy?
Rất nhiều lần nàng sợ mình chỉ đang nằm mơ, nhưng cho dù là nằm mơ giữa ban ngày thì nàng cũng mong rằng giấc mơ đó sẽ kéo dài lâu hơn một chút. Nên mỗi một lần, nàng đều dốc hết sức lực phối hợp với Hạ Thiên.
Nhưng bây giờ, cuối cùng nàng đã nhận ra rằng đây thật không phải là nằm mơ giữa ban ngày, tất cả những điều đấy đều là sự thật.
“Không sai, nơi đây chính là núi Thanh Phong.” Hạ Thiên gật đầu, sau đó hắn đặt Triệu Thanh Thanh xuống. “Nhưng, nơi đây thực sự khác với lúc trước, ừm, không giống hồi ta còn nhỏ.”
“Sư phụ, tại sao lại không giống như lúc ngươi còn nhỏ? "Triệu Thanh Thanh có chút buồn bực: “Chẳng lẽ sau khi trở thành danh lam thắng cảnh đã có thay đổi rồi sao? Nhưng không đúng, những khách du lịch kia hoàn toàn không thể vào được nơi này đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận