Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3300: Thần minh ngươi chỉ là phế vật

Sau khi những bóng đen kia rơi xuống lại vỡ thành vô số ánh sáng lóa mắt.
Bạch Thụy Đức ngửa đầu nhìn bầu trời, biểu hiện vô cùng vui vẻ: “Lại cứu thêm mấy con cừu non lạc lối, thần minh ở cùng chúng ta.”
“Thôi đừng chém gió nữa.” Một âm thanh lười biếng vang lên cách Bạch Thụy Đức không xa: “Ngươi vẫn nên ngẫm lại làm sao cứu vớt ngươi đi.”
“Cái gì?” Bạch Thụy Đức quay đầu nhìn thoáng qua cách đó không xa, đột nhiên phát hiện Hạ Thiên vẫn bình yên vô sự đứng ở đó, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười khinh thường: “Tại sao ngươi trốn ra ngoài được?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta không bị đánh trúng, tại sao lại phải trốn?”
Biểu hiện của Bạch Thụy Đức bỗng dưng thay đổi, hét to: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Không ai có thể tránh được ân trạch của thần minh.”
“Điều này nói rõ thần minh ngươi chính là một phế vật.” Hạ Thiên mất kiên nhẫn, nhìn vị thân sĩ cao lớn trước mắt: “Ngươi còn chiêu thức nào khác không? Nếu không còn, vậy thì ngươi đi chết đi.”
“Dõng dạc, ngươi còn dám bất kính với thần minh.” Bạch Thụy Đức giận tím mặt, hai tay vẽ một dấu hiệu kỳ lạ, sau đó vọt đến bên cạnh Hạ Thiên, một cây thương màu đen dài ba mươi mét đâm vào cổ của hắn.
Hạ Thiên đưa tay, tùy ý đánh bay cây thương.
“Vô dụng thôi, đây là thần minh chúc phúc ngươi, ngươi tránh không được đâu.” Bạch Thụy Đức nhe răng cười một tiếng, sau lưng bỗng nhiên xuất hiện đôi cánh màu đen, lông vũ bên trên đều biến thành thương đâm, như một cơn mưa rơi xuống người Hạ Thiên.
Cùng lúc đó, từng tầng bóng đen một lần nữa tràn ngập, ăn mòn phạm vi mấy trăm mét sau lưng Hạ Thiên.
“Để ta xem ngươi có thể ăn ta được bao nhiêu lần.” Hai tay Bạch Thụy Đức cầm một cây thương màu đen vọt đến trước mặt Hạ Thiên, sau đó đâm loạn.
Hạ Thiên tránh cũng chẳng muốn tránh, biểu hiện cũng chẳng có gì thay đổi: “Chỉ cái này thôi sao?”
“Vậy thì ngươi yên tĩnh đi, thần minh cần an bình.” Bạch Thụy Đức thu lại thương trong tay, cười lạnh nói: “Thánh ảnh bụi gai, vây quanh hắn, thôn phệ hắn…”
Chỉ thấy bóng đen khổng lồ sau lưng Hạ Thiên hóa thành vô số bụi gai, quấn chặt lấy hắn.
“Để ta xem lần này ngươi trốn như thế nào.” Bạch Thụy Đức tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên bị bao phủ, lập tức phóng hai cây thương ra ngoài, vững vàng định trụ bóng đen: “Nổ cho ta.”
Oành.
Bóng đen to lớn trong nháy mắt nổ tung, tản ra ánh sáng lóa mắt.
Cũng may gần đây có người thiết lập kết giới, nếu không, người khác còn tưởng rằng có người bỏ bom Thánh Lạc thành.
“Hừ, tiểu tử phương Đông, ngươi tưởng mình là đại nhân vật gì sao?” Bạch Thụy Đức chỉnh lại quần áo, ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ: “Ngươi còn dám khinh nhờn thần minh, ngươi chết cũng không có đáng tiếc.”
Nói xong, ông ta bỗng dưng quay người liếc nhìn Chiêm Mộ Tư đứng cách đó không xa: “Ngươi phản bội Thánh Điện, ta cũng nên thanh trừ ngươi.”
“Tại sao ngươi lại nói như thế?” Chiêm Mộ Tư gượng cười hai tiếng: “Ta vẫn luôn trung thành với Thánh Điện. Thánh Điện chúng ta xử lý chuyện lớn, mấy loại họa lớn như thế này nhất định phải càng giải quyết sớm càng tốt, cho nên ta mới cố ý dẫn hắn đến đây.”
Bạch Thụy Đức cười lạnh hỏi: “Bái Chấn Sơn chết, ngươi giải thích như thế nào?”
“Bái thiên sứ trưởng chết chẳng liên quan đến ta. Ông ta chết bởi vì ông ta đã đánh giá thấp Hạ Thiên.” Chiêm Mộ Tư nói: “Sách lược dẫn Hạ Thiên đến để tiêu diệt thật ra chính là kế hoạch của Bái thiên sứ. Đáng tiếc, ông ta làm việc quá bất cẩn, chỉ xem Hạ Thiên như một kẻ địch bình thường, kết quả lại bị lật xe.”
Bạch Thụy Đức hiển không tin tưởng lời nói nhảm của Chiêm Mộ Tư: “Vì sao ngươi không giết Hạ Thiên?”
“Ta không có bản lãnh đó.” Chiêm Mộ Tư nói rất dứt khoát, không hề che giấu sự bất lực của mình: “Hơn nữa ta cũng sợ chết. Ta còn muốn làm việc cho Bạch thiên sư trưởng, còn hiệu mệnh đến chết với Điện chủ.”
“Hừ, xem như ngươi thức thời.” Bạch Thụy Đức thở phào nhẹ nhõm, nói với Chiêm Mộ Tư: “Không sai, Thánh Điện sắp tham gia một việc trọng đại, thật sự không có tinh lực giải quyết những việc không đáng kể. Bái Chấn Sơn chết thì cũng đã chết rồi. Dù sao thực lực của ông ta giảm xuống quá nhiều trong mấy năm gần đây, thần minh cũng đã sớm có suy nghĩ muốn thay thế ông ta. Nếu biểu hiện của ngươi không tệ, ngươi cũng không phải không có cơ hội thay vào vị trí này.”
“Ta nguyện hầu hạ Bạch thiên sứ trưởng.” Chiêm Mộ Tư không chút do dự quỳ xuống, biểu hiện lòng trung thành của mình với Bạch Thụy Đức: “Ta nguyện làm sứ đồ của ngươi, vĩnh tạo tạo điều kiện cho ngươi sử dụng.”
“Ngươi đứng lên đi. Hôm nay, bổn thiên sứ trưởng sẽ không bị mấy trò vặt của ngươi mê hoặc đâu.” Bên tai Bạch Thụy Đức bỗng nhiên vang lên một âm thanh. Ông ta trầm ngâm một chút, sau đó chỉ vào Chiêm Mộ Tư: “Tiểu tử ngươi đúng là đại vận từ trên trời rơi xuống, thần minh muốn gặp ngươi.”
Chiêm Mộ Tư kích động đến toàn thân run rẩy: “Thật sao? Quá tốt rồi. Rốt cuộc ta cũng đợi được đến ngày này.”
Nói xong, hắn ta nhìn thấy sắc mặt Bạch Thụy Đức hơi nghiêm lại, lập tức bổ sung: “Đương nhiên, ta cần cảm tạ Bạch thiên sứ đã tài bồi, về sau nhất định sẽ lấy ngài như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.”
Bạch Thụy Đức không vui, nhưng cũng không để Chiêm Mộ Tư vào mắt, thản nhiên nói: “Ngươi tốt nhất nên ước lượng thân phận của mình, đừng làm mấy chuyện vượt quá quy củ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận