Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3869: Hạ Thiên sẽ giúp ngươi xử lý sạch sẽ

Hạ Thiên cũng không khách sáo, nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, nàng cất thứ này đi.”
“Ta?”
Ninh Nhụy Nhụy có chút do dự nói với Hạ Thiên: “Ta cất?”
“Nàng cứ cất trước đi, quần áo của ta không có túi.”
Hạ Thiên tùy ý nói.
Ninh Nhụy Nhụy im lặng. Đây cũng được xem là lý do? Nhưng nàng cũng không phản đối, cầm lấy cái bình trong suốt kia đặt cùng một chỗ với Lưu Vân Thiết Nhận.
“Đồ đã đưa cho ngươi, chuyện thì ngươi cũng đã đồng ý, ta không giữ các ngươi nữa.”
Lão giả tóc trắng ho nhẹ hai tiếng, làm ra vẻ mệt mỏi: “Lão già ta cảm thấy mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, không tiễn.”
Hạ Thiên đương nhiên cũng lười ở lại nói nhảm với lão đầu tử. Hắn đứng dậy, nói với Ninh Nhụy Nhụy: ‘Tiểu muội chân dài, chúng ta đi thôi, nơi này chán muốn chết.”
“Bây giờ đi sao?”
Ninh Nhụy Nhụy nghi hoặc hỏi. Chuyện vừa mới bắt đầu, tại sao lại đi?
“Đã làm xong chuyện rồi, ở lại làm gì?” Hạ Thiên nói.
Ninh Nhụy Nhụy mờ mịt: “Đã làm xong?”
Mặc dù vừa rồi giống như cái gì cũng đã nói, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng có cái nào nói cho ra hồn đâu.
Liên quan đến Nhiếp Tử Hùng rốt cuộc muốn làm gì, nội dung trò chuyện cụ thể với lão đầu nhi, còn có rất nhiều chuyện cũng chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi.
Hạ Thiên chẳng lẽ tuyệt không hoài nghi lão đầu nhi đang nói hươu nói vượn sao?
Chẳng lẽ lão đầu nhi đó không lo lắng Hạ Thiên sẽ lật lọng?
Ninh Nhụy Nhụy đương nhiên biết Hạ Thiên khinh thường làm như thế, nhưng lão đầu nhi kia lần đầu tiên gặp Hạ Thiên, dựa vào cái gì mà ông lại tin tưởng hắn như vậy?
Nhưng bất luận lão giả tóc trắng hay là Hạ Thiên, tất cả đều hoàn toàn không quan tâm chuyện này, giống như sự tin tưởng chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
“A Trà, ngươi cũng đi cùng Hạ Thiên đi.”
Khi Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy sắp rời khỏi nhà, lão giả tóc trắng bỗng nhiên dặn dò Thiết Kim Cương: “Đã nhận đại ca, ngươi nên đi theo hắn. Đây là lòng trung thành mà bộ tộc chúng ta phải tuân theo.”
“Vâng, gia gia.”
Thiết Kim Cương nghe ra ý tại ngôn ngoại, lập tức quỳ xuống, dập đầu ba cái với lão giả tóc trắng, sau đó đứng lên đi theo sau lưng Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng không nói thêm câu nào, vẫn dáng vẻ lười biếng ôm Ninh Nhụy Nhụy rời khỏi nhà.
“Ngươi có muốn đi xem hai cái chữ kia hay không?”
Ninh Nhụy Nhụy tiện tay chỉ vào vị trí cổng thôn.
Hạ Thiên nói: “Không cần.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Nàng luôn cảm giác tấm bảng đó hẳn có đồ vật quan trọng, chữ phía trên nhất định ẩn chứa một số thâm ý.
Tuy nhiên, nếu Hạ Thiên đã cảm thấy không quan trọng, vậy thì cứ tùy theo hắn.
Chỉ là nàng không nghĩ đến, Hạ Thiên lại phân phó Thiết Kim Cương: “Tiểu Hoàng, ngươi tháo tấm bảng kia mang đi theo luôn đi.”
“Vâng, chủ… đại ca.”
Thiết Kim Cương lên tiếng, sau đó sải bước ra cổng thôn, tháo tấm bảng hiệu xuống, vác lên trên vai.
Lão giả tóc trắng đứng ngay cửa mỉm cười, cũng không nói gì.
Hạ Thiên cùng với Ninh Nhụy Nhụy rất nhanh rời đi, Thiết Kim Cương cũng theo sát đằng sau.
Ba người đi một hồi, lại có một người xuất hiện trước mặt lão giả tóc trắng, là Tô Mộng Lệ.
“Ngươi đến chậm rồi, đồ đã đưa cho Hạ Thiên.”
Lão giả tóc trắng nhìn Tô Mộng Lệ một chút, lạnh lùng nói.
Tô Mộng Lệ thản nhiên đáp: “Ta biết.
“Xin lỗi.”
Lão giả tóc trắng không hề có chút áy náy nói một câu xin lỗi: “Ngươi không hoàn thành nhiệm vụ, khi ngươi về lại Thiên Cung, hẳn sẽ bị trách phạt.”
Tô Mộng Lệ mỉm cười: “Thật ra lại ngược lại.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Lão giả tóc trắng nghi ngờ hỏi: “Cung chủ các ngươi cầu thứ này nhiều năm như thế, chẳng lẽ nàng ta bỗng nhiên đổi tính rồi? Hay là nàng ta hoàn toàn chắc chắn có thể cướp được thứ đó trong tay Hạ Thiên?”
“Không cần cướp.”
Tô Mộng Lệ nói: “Thật ra, chúng ta và Hạ Thiên xem như cùng một bọn. Ngươi đưa đồ cho hắn, ta cũng có thể bàn giao lại.”
Lão giả tóc trắng cười nhạo: “Nếu ta điều tra không sai, Thiên Cung các ngươi đã phái người đi ám sát Hạ Thiên. Đã có mấy Thiên Vương gì đó chết trong tay hắn.”
“Không sai, đúng là có chuyện như vậy.”
Tô Mộng Lệ gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Nhưng phái người đi giết Hạ Thiên và là đồng bọn với Hạ Thiên hoàn toàn không mâu thuẫn với nhau.”
Lão giả tóc trắng lạnh lùng nói: “Mặc dù ta đã già, nhưng còn chưa đến mức hồ đồ. Mấy lời nói nhảm này có thể gạt được ai.”
“Đây là sự thật, không cần lừa gạt.”
Tô Mộng Lệ có chút mệt mỏi nói: “Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, nhưng ta có lòng tốt nhắc nhở Cảnh chưởng môn một chút, chuyện của phái Tuyết Sơn đã loạn thành một bầy, ngươi thật sự không có ý định quản hay sao?”
“Ta đã sớm không còn là Chưởng môn phái Tuyết Sơn. Phái Tuyết Sơn và ta đã không còn liên quan gì đến nhau.”
Biểu hiện của lão giả tóc trắng vô cùng hờ hững, giọng nói như giếng cổ không gợn sóng: “Còn nữa, Băng nhi có thể xử lý thích đáng, ta cần chi phải chắn ngang một cước chứ.”
Tô Mộng Lệ mỉm cười: “Chỉ sợ chưa hẳn đã là như thế. Vợ của ngươi Băng Vạn Phách đã mời người trong liên minh cửu sơn, cho dù phong ba được bình ổn, phái Tuyết Sơn các ngươi hơn phân nửa cũng sẽ bị chia cắt.”
“Điều này chẳng liên quan gì đến ta.”
Lão giả tóc trắng vẫn bình thản như cũ “Hơn nữa lại càng không liên quan đến Thiên Cung các ngươi.”
Lông mày Tô Mộng Lệ cau lại, có chút trào phúng: “Ngươi liệu định Hạ Thiên sẽ giúp ngươi xử lý sạch sẽ, cho nên ngươi mới bình tĩnh như thế sao?”
Lão giả tóc trắng thản nhiên nói: “Ta cũng không lợi dụng Hạ Thiên. Hắn không phải người ngu. Đây là một cục diện có lợi cho cả hai.”
“Chỉ sợ Hạ Thiên sẽ không thích.”
Tô Mộng Lệ cười nói: ‘Ngươi đoán sai tính cách của hắn, ngươi sẽ bị lật xe. Cẩn thận đến lúc đó, phái Tuyết Sơn sẽ bị Hạ Thiên dọn dẹp sạch sẽ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận