Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3249: Vậy thì tiễn ông ta về Tây thiên

Bá tước Cuồng Hoan bắt đầu cuồng loạn lên: “Tại sao các ngươi lại làm như vậy? Hợp tác với bổn Bá tước, cả hai cùng có lợi không phải tốt hơn sao?”
“Chẳng ai hứng thú nói chuyện hợp tác với một con quái vật cả.” Tô Bối Bối lạnh lùng nói: “Loại quái vật như ngươi nên tiêu diệt càng sớm càng tốt, tránh cho nhiều người vô tội chết trong tay của ngươi.”
“Vô tội?” Bá tước Cuồng Hoan nghe xong, nhịn không được cười nhạo: “Đến đảo Cuồng Hoan này nào có người vô tội? Hoặc là những kẻ cõi lòng đầy tham niệm, những kẻ liều mạng mưu toan một đêm giàu lên hoặc những đám phú hào xem mạng người như cỏ rác, dùng nhân mạng làm niềm vui… Còn có đám lái buôn sát thủ muốn từ đó mưu lợi. Ngươi lại nói cái gì là vô tội với bổn Bá tước, đúng là buồn cười. Bọn họ trở thành thức ăn cho ta, chỉ cần ta trường sinh bất tử, bọn họ cũng có thể hưởng thụ trường sinh theo.”
“Đánh rắm!” Tô Bối Bối lạnh giọng phản bác: “Những người đó có lẽ tham lam, có lẽ biến thái, có lẽ không đáng đồng tình, nhưng mạng của bọn họ không phải ngươi nói lấy là lấy. Ngươi muốn làm thần, muốn trường sinh bất tử, vậy tự ngươi làm đi, dựa vào đâu lại lấy mạng của bọn họ làm bàn đạp?”
Bá tước Cuồng Hoan hoàn toàn không thèm ngó tới lời nói của Tô Bối Bối: “Trường sinh bất tử đương nhiên phải bỏ ra cái giá lớn rồi. Chết một số người cũng là chuyện rất bình thường.”
“Bối nha đầu, nàng cần chi phải nói đạo lý với một tên ngu ngốc chứ.” Hạ Thiên nhếch miệng, lười biếng nói: “Ngu ngốc sẽ nghe không hiểu tiếng người đâu, cứ trực tiếp tiễn ông ta về Tây thiên là được.”
Bá tước Cuồng Hoan lạnh lùng phản bác: “Nói một hồi, các ngươi còn không phải coi thường sinh mệnh người khác sao, các ngươi có tư cách gì nói ta.”
“Nói ngươi thì nói ngươi, không cần tư cách.” Hạ Thiên mỉm cười nhìn Bá tước Cuồng Hoan: “Đúng rồi, bây giờ ta muốn coi thường sinh mệnh của ngươi đó, ngươi có ý kiến gì không?”
Bá tước Cuồng Hoan trong nháy mắt lập tức im lặng.
“Không cần nhiều lời với ông ta.” Lúc này, Isabella đã cứu người sống bị nhốt trong đại thụ ra, thuận miệng nói với Hạ Thiên: “Cứ giết chết ông ta là được.”
Trước đó không lâu, Isabella đến gần đại thụ, dọn mấy thi thể và dây leo cản đường, sau đó cùng với thành viên Ám Ảnh Đoàn đánh ra một cái khe.
Xuyên qua cái khe, nàng nhìn thấy ít nhất có mười mấy thiếu nữ trẻ tuổi bị nhốt bên trong.
Những thiếu nữ này đều bị dây leo tinh mịn cuốn quanh, thậm chí có một số dây leo đâm vào mạch máu của các nàng, hút lấy máu của bọn họ.
“Mau cứu chúng ta với.” Một thiếu nữ trong đó chính là em họ của Hứa Kiều Na, Hứa Tiểu Quân.
Nàng vẫn duy trì được sự tỉnh táo, thỉnh thoảng còn khích lệ một số người đã mất tinh thần, cũng may rốt cuộc bọn họ đã chờ được người đến cứu.
“Mọi người từng bước đi tới, đừng lo lắng, cũng đừng khẩn trương.” Isabella nhảy vào bên trong khe hở, dùng lửa đốt lấy những đoạn dây leo, sau đó giải cứu từng thiếu nữ ra ngoài.
Người của Ám Ảnh Đoàn cũng gia nhập cứu viện, rất nhanh đã giải cứu toàn bộ thiếu nữ ra.
Tuy nhiên, Isabella nhìn ra được bên dưới chỗ của những thiếu nữ này dường như còn có người, chỉ là muốn cứu, nhất định phải chặt đứt đại thụ, mà trước đó là phải xử lý tên Bá tước Cuồng Hoan đang khống chế cây đại thụ.
“Được, vậy để ta tiễn ông ta về Tây thiên.” Hạ Thiên gật đầu.
“Muốn giết ta, không dễ đâu.” Bá tước Cuồng Hoan cảm nhận được sự uy hiếp rất lớn, lập tức rơi vào cuồng bạo, toàn bộ cây đại thụ đung đưa kịch liệt, cơ thể cao lớn đập xuống đám người Hạ Thiên.
Nhưng chiêu thức này vô hiệu với Hạ Thiên.
“Ta bảo ngươi đi chết thì ngươi ngoan ngoãn đi chết đi, cứ nhất định làm ra mấy hành động phản kháng không có tác dụng.” Hạ Thiên lắc đầu, một quyền đánh tới.
Bành.
Một tiếng vang vang lên, đại thụ trong nháy mắt đã bị đánh thành một cái lỗ thật lớn.
Bá tước Cuồng Hoan phát ra tiếng kêu thảm thiết, không cam lòng quát: “Đã như vậy, mọi người đồng quy vu tận thôi.”
Bỗng dưng, cây đại thụ co lại, tiếp theo bắt đầu nứt ra, nước biển lập tức thấm vào.
“Ngươi cho rằng như vậy sẽ có tác dụng?” Hạ Thiên nhếch miệng, lấy ra Định Hải Thần Châm, sử dụng Châm Ngoại Châm: “Định cho ta.”
Cây kim hướng đến chỗ nào, linh khí dâng trào chỗ đó.
Từng bức tường khí vô hình lấy Hạ Thiên làm trung tâm, chậm rãi đẩy ra.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, những khe nứt đã bị ngăn lại.
“Không thể nào?” Tròng mắt bá tước Cuồng Hoan như muốn lồi ra: “Tại sao người có thể tranh phong với thiên địa? Chẳng lẽ ngươi nắm giữ sức mạnh pháp tắc? Điều này lại càng không thể nào?”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì nữa?” Hạ Thiên lười nói nhảm, lách mình tiến lên, cách không bóp lấy cuống họng của Bá tước Cuồng Hoan: “Đi chết đi.”
Bá tước Cuồng Hoan cảm nhận được tử vong đang đến gần, nhưng vẫn cố giãy dụa như cũ: “Ta biết được một bí mật thiên đại, chỉ cần ngươi giữ lại một mạng cho ta, ta có thể nói…A!”
“Nói cái đầu của ngươi đấy, ta không hứng thú nghe bí mật gì cả.” Hạ Thiên trực tiếp bóp nát đầu Bá tước Cuồng Hoan.
Một giây sau, đại thụ dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được khô héo lại, cuối cùng biến thành một vũng máu.
Người bị cây đại thụ khống chế cũng thoát khỏi sự khống chế, thu được cuộc sống mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận