Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3760: Nếu mắt vô dụng quá, chi bằng quyên cho người cần

Dương San chỉ mỉm cười, cũng không so đo với Hàn Nhạc Hân.
“A, San San, vừa rồi chúng ta đắc tội với anh trai Lệ Lệ Á, có khi nào sẽ gặp phiền phức gì hay không?” Hàn Nhạc Hân nhớ lại chuyện vừa nãy, có chút lo lắng hỏi: “Nói như thế nào nơi này cũng là địa bàn của bọn họ, chúng ta có cần đi bồi lễ nữ nhân kia không?”
“Hân Hân, vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?” Dương San thoáng có chút bất mãn, biểu hiện lạnh nhạt: “Bạch tiểu thư nói chuyện, hành động lén lút, nhất định đã làm điều gì đó trái với lương tâm. Còn ánh mắt của Hoàng Vũ Thực lại u ám, hiển nhiên không phải người tốt lành gì. Muốn nói xin lỗi cũng phải là bọn họ đến xin lỗi chúng ta.”
Hàn Nhạc Hân không cho rằng như thế. Từ trước đến nay nàng luôn thừa hành nhan sắc chính là chính nghĩa, đương nhiên loại trừ những người cùng giới. Nàng không khỏi lẩm bẩm: “Hoàng Vũ Thực quả thật rất đẹp trai, hơn nữa khí chất không tầm thường, tuyệt đối không phải người xấu, hoàn toàn không giống đứa em gái yêu diễm tiện hóa của hắn ta.”
“Ánh mắt của ngươi thật sự kém muốn chết.” Hạ Thiên nói: “Nam nhân xấu như thế mà ngươi còn nói đẹp trai.”
“Nhưng rõ ràng rất đẹp trai mà.” Hàn Nhạc Hân không đồng ý với lời nói của Hạ Thiên: “Hơn nữa, loại khí chất đó giống như quý tộc, ưu nhã mà cao quý.”
Hạ Thiên ngáp một cái: “Nếu mắt vô dụng quá, chi bằng quyên cho người cần.”
“Hừ, ngươi đang ghen ghét người ta đẹp trai hơn ngươi.” Hàn Nhạc Hân hừ lạnh một tiếng, sau đó lại ước mơ: “Ta thích nam nhân vừa đẹp trai vừa có tính cách, lại hào sảng, không giống một số người thô bỉ muốn chết.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là bạn của vợ Tiểu Tiểu Dương thì ta sẽ không đánh ngươi.”
“Này, San San, ngươi nhìn đi, chồng của ngươi có khuynh hướng bạo lực đấy.” Hàn Nhạc Hân làm ra vẻ khiếp sợ núp phía sau lưng Dương San.
Dương San đập vào đùi Hàn Nhạc Hân, tức giận mắng: “Nếu ngươi không chọc hắn, hắn không thèm để ý đến ngươi đâu. Còn nữa, Hoàng Vũ Thực kia thật sự không phải người lương thiện, ngươi cũng đừng có mắc lừa.”
“Nhưng hắn ta đẹp trai thật mà.” Hàn Nhạc Hân cười hắc hắc, gác cằm lên vai Dương San: “Ngươi cũng biết ta chính là một người cuồng nhan sắc. Chỉ cần đẹp trai, ta sẽ không cách nào tỉnh táo mà suy nghĩ, huống chi hắn ta còn có khí chất đến như vậy.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Có khí chất cái rắm, mặt kia cũng chẳng phải của hắn ta.”
“Hừ, ngươi đang định nói hắn ta phẫu thuật thẩm mỹ chứ gì?” Hàn Nhạc Hân lắc đầu: “Hàn Nhạc Hân ta đã duyệt qua vô số soái ca, mặt kia tuyệt đối không có phẫu thuật thẩm mỹ, ngũ quan khá tự nhiên, nhìn qua chính là hàng thật. Hơn nữa, mặt thì có thể phẫu thuật, chẳng lẽ khí chất cũng có thể phẫu thuật ra sao?”
“Ta không có nói hắn ta phẫu thuật thẩm mỹ.” Hạ Thiên nói.
Hàn Nhạc Hân sửng sốt nói: “Vậy vừa rồi ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Gương mặt kia không phải của chính hắn ta.” Dương San thay Hạ Thiên lặp lại một lần.
“Tại sao ta nghe mà không hiểu nhỉ?” Hàn Nhạc Hân vẫn mờ mịt, lập tức cười nói: “Mặt còn có thể không phải của mình? Chẳng lẽ hắn ta mượn mặt của người khác? Đúng là buồn cười.”
Hạ Thiên đáp: “Hơn phân nửa không phải là mượn mà là cướp.”
“Bệnh tâm thần.” Hàn Nhạc Hân hoàn toàn không tin Hạ Thiên: “Ngươi cho rằng mặt là gì? Là quần áo sao? Hay ngươi muốn nói mặt của hắn ta là mặt nạ?”
Hạ Thiên chẳng hứng thú nói tiếp: “Hắn ta là cái gì, chẳng liên quan đến ta. Với ta mà nói, hắn ta chỉ là một tên ngốc sắp chết mà thôi.”
“Sắp chết?” Hàn Nhạc Hân mẫn cảm bắt được từ này, không khỏi mở to mắt: “Hạ Thiên, ngươi đừng nói cho ta biết ngươi muốn giết chết hắn ta nhé? Chút chuyện nhỏ thôi mà, không cần thiết phải như vậy.”
Dương San cảm thấy Hạ Thiên không có làm sai, chỉ là hơi quá đáng một chút, nhưng nghĩ lại, Hạ Thiên luôn là người ngươi không phạm ta, ta sẽ không phạm ngươi. Nếu hắn làm như vậy, trong đó nhất định có nguyên nhân mà nàng chưa nghĩ đến.
Hạ Thiên khinh thường nói: “Loại ngu ngốc đó không cần ta ra tay, tự hắn ta muốn chết mà thôi.”
“Hừ hừ, thổi da trâu ầm ầm.” Hàn Nhạc Hân biết Hạ Thiên lợi hại, nhưng cảm nhận vẫn còn chưa đủ sâu sắc: “Hoàng công tử không phải người đơn giản như vậy. Nghe nói hắn ta có quan hệ rất sâu với Bạch gia, nơi này cũng không phải Giang Hải, cũng chẳng phải Thanh Phong Sơn, chúng ta nên cẩn thận thì hơn. Ta cũng không muốn để cái mạng nhỏ của mình ở đây.”
“Nhạc Nhạc, điều này ngươi không cần lo lắng.” Dương San thản nhiên nói: “Có Hạ Thiên ở đây, chúng ta sẽ không có chuyện gì. Bạch gia cũng không dám làm gì chúng ta đâu. Bạch Thiên Hào hôm qua không phải là chứng cứ rõ ràng sao?”
Hàn Nhạc Hân thầm nghĩ cũng đúng. Nàng thở dài nói: “Được rồi, ta cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Vẫn còn ít thời gian, ta đi xem những đồng nghiệp khác chuẩn bị như thế nào, thuận tiện thăm dò kỹ. Lần này có không ít đại lão trong ngành đến tham gia đại hội đấy.”
“Ngươi vẫn không bỏ xuống được Hoàng Vũ Thực sao?” Dương San mỉm cười nhưng cũng không ngăn cản. Dù sao nàng cũng không phải cha mẹ của Hàn Nhạc Hân, không thể can thiệp vào chuyện riêng của nàng ấy.
Hàn Nhạc Hân mỉm cười, không nói gì thêm, bước lại rọi gương một lần nữa.
“A.”
Nhưng khi Hàn Nhạc Hân đang định mở cửa phòng ra ngoài, bỗng nhiên bị dọa đến rút chân trở về.
“Sao vậy?” Dương San vội vàng bước nhanh đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận