Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2268. Truyền tống thuật

"Con không sao chứ!" Người trung niên vừa thấy Lạc Ngọc Minh, vẻ lạnh lùng trên mặt nháy mắt tan biến, vội vàng chạy qua đỡ Lạc Ngọc Minh:"Con chịu khổ rồi, thấy con vậy cha đau lòng lắm."
Lạc Ngọc Minh thấy người đàn ông mặt vuông lại chẳng có vẻ gì là vui mừng, mở miệng liền mắng:"Ông già, ta thấy ông không để đứa con như ta trong lòng mới đúng, lâu như vậy mới đến cứu ta!"
"Cha vẫn luôn nghĩ cách, nhưng con chọc tới Triệu gia và Hạ Thiên, cha cũng khó xử." Thái độ người trung niên vô cùng hoảng hốt, nhũn nhặn nói.
Lạc Ngọc Minh mắng xối xả:"Ngươi khó xử cái rắm ấy, ngươi ước gì ta chết thì có!"
"Sao có chuyện như thế được!" Người đàn ông mặt vuông rất là đau lòng nói:" Trước khi chết mẹ con dặn dò ta phải luôn chú ý tới hai anh em con, ta lúc nào cũng nhớ."
"Nếu ngươi thật sự để bụng, ta bị người ta đánh vào bệnh viện, ngươi cả cái rắm còn không dám thả!" Nửa chữ Lạc Ngọc Minh cũng không tin,"Nếu ngươi thật sự thương ta, sao lại giấu tiệt gia bảo đi, còn đặc biệt hạ độc ta nữa!"
"Con mới vừa nói gì?" Người đàn ông mặt vuông không khỏi ngẩn ra,"Ai nói con là ta hạ độc con hả?"
Lạc Ngọc Minh lạnh lùng nói:"Còn giả bộ trước mặt ta? Nếu không phải Hạ Thiên trực tiếp lấy sâu độc từ trong cơ thể ta ra, chắc cả đời này ta cũng chẳng hay biết gì."
Vẻ mặt người đàn ông kia biến đổi:"Hạ Thiên đã lấy Bạch Ngọc Sư Trùng trong cơ thể con ra?"
"Ta không biết cái gì là Bạch Ngọc Sư Hổ, Bạch Ngọc Sư Trùng." Lạc Ngọc Minh không nhịn nổi nói:"Dù thế nào đi nữa hắn từ trong thân thể ta lấy ra một con sâu màu trắng...... A!"
"Bốp!"
Người đàn ông mặt vuông giơ tay lên cho Lạc Ngọc Minh một cái tát, mắng:"Sao con có thể để hắn lấy Bạch Ngọc Sư Trùng ra chứ!"
Lạc Ngọc Minh bị một tát này làm cho tỉnh mộng, một lúc lâu sau mới bụm mặt, khó có thể tin nói:"Ngươi, ngươi dám đánh ta! Ngươi lại đánh ta!"
"A, là cha nhỡ tay!" Người đàn ông mặt vuông cũng bình tĩnh lại, vội vàng ôm lấy Lạc Ngọc Minh:"Nhưng con không nên để cho Hạ Thiên lấy Bạch Ngọc Sư Trùng ra, đúng là cha cố ý để người ta đưa nó vào trong người con, nhưng đó là để bảo vệ tính mạng cho con!"
"Bảo vệ tính mạng?" Lạc Ngọc Minh cũng ngớ người.
"Nó là một trong những món bảo bối năm xưa cha tìm được trong ngôi mộ kỳ lạ kia." Người đàn ông mặt vuông ảo não,"Bạch Ngọc Sư Trùng ở trong thân thể con có thể khiến con bách độc bất xâm, hơn nữa nó còn có thể chữa khỏi tất cả vết thương, chẳng lẽ con không phát hiện mấy năm gần đây con không hề đau ốm gì sao?"
Vừa nói như thế, Lạc Ngọc Minh cũng dần dần tỉnh ngộ, mấy ngày hôm trước hắn và mấy người Thẩm đại thiếu gia ra biển chơi, kết quả liên tục gặp hai tên thần kinh đạp bọn họ xuống biển, sau đó mấy người Thẩm đại thiếu đều bệnh đến nhập viện, chỉ có một mình hắn không việc gì, chẳng lẽ là công lao của con trùng này?
"Được rồi, nếu đã bị hắn lôi ra, thì chắc là ngươi có muốn lấy lại cũng không được." Trương Mục Hạ thở hổn hển, có phần mệt mõi nói:"Bản thân ta lại phát hiện một chuyện khác, Lạc tiên sinh, ta phải lập tức về tộc một chuyến, xin hãy giúp ta."
Người đàn ông mặt vuông nghiêm nghị, hơi nghi ngờ hỏi:"Có chuyện gì mà vội vã như vậy?"
"Ta phát hiện Hạ Thiên có thể miễn dịch với sâu độc của ta." Trương Mục Hạ cũng không có ý định giấu diếm, thẳng thắn nói ra chuyện mới vừa rồi, lại nói:"Ta phải về hỏi Đại Trưởng Lão, loại thể chất này của Hạ Thiên thật sự quá giống với âm Hậu năm đó. Nếu như không sớm đề phòng, sợ là kế hoạch rời núi của tộc ta hỏng bét mất."
"Hiểu rồi." Người đàn ông mặt vuông không có nửa điểm do dự, lập tức gật đầu đáp ứng.
"Hội trưởng, mang, mang ta về với." Triệu viện trưởng đã không muốn sống ở kinh đô nữa, vội vàng muốn trở về tộc, thế giới bên ngoài thật là đáng sợ.
Trương Mục Hạ ghét bỏ nhìn Triệu viện trưởng, tâm tình rất là khó chịu.
"Tiểu thư, mang lão Triệu trở về đi thôi." Lúc này Vạn lão đầu mới nói giúp Triệu viện trưởng:"Hắn phạm sai lầm, dĩ nhiên phải dẫn về chịu phạt."
"Cũng đúng." Trương Mục hạ suy tính một lát, mới gật đầu.
Lục Thắng Lương đột nhiên nói:"Trương hội trưởng, nếu cô định trở về..., có thể mang ta cùng đi không?"
"Ngươi?" Trương Mục hạ hoài nghi nhìn Lục Thắng Lương,"Ngươi muốn làm gì?"
"Về Hạ Thiên, hiểu biết của ta nhiều hơn cô?" Lục Thắng Lương khá là thành khẩn nói:"Đối với âm Hậu, ta cũng có chút kiến giải, dù sao đó cũng là tổ sư sáng lập ra môn phái chúng ta, mang ta trở về, ta có thể giúp cô lý giải sâu hơn, Đại Trưởng Lão bên kia cũng sẽ càng thêm tin tưởng lời của cô."
"Cũng được." Trương Mục hạ cũng không hoài nghi Lục Thắng Lương có dụng ý gì khác, đến lúc đó trực tiếp hạ cổ cho hắn là được, không sợ hắn làm chuyện gì điên rồ.
Người đàn ông mặt vuông trước tiên đuổi Lạc Ngọc Minh khỏi phòng, dặn dò giúp việc chú ý thật kỹ, sau đó trở lại phòng khách.
" Truyền tống thuật của ta, mỗi tháng chỉ có thể dùng một lần." Người đàn ông mặt vuông nhìn Trương Mục Hạ, khuyến cáo:"Hơn nữa lúc truyền tống, sẽ tạo ra thương tổn không thể nghịch chuyển cho thân thể người bị truyền tống, tốt nhất cô hãy nghĩ kỹ."
"Sẽ chết sao?" Lục Thắng Lương chần chờ vài giây đồng hồ, vẫn không nhịn được hỏi ra miệng.
Người đàn ông mặt vuông lắc đầu:"Ta thật sự không biết."
"Vậy thì không thành vấn đề." Trương Mục Hạ lập tức quyết định:"Cùng lắm thì dùng Huyền Phệ cổ gói chúng ta lại, hẳn là không sao đâu."
"Tốt, vậy thì bắt đầu thôi." Người đàn ông mặt vuông đưa hai tay hợp thành chữ thập, tiếp theo lấy tốc độ cực nhanh kết mười mấy cái Thủ Ấn, đồng thời niệm một đoạn chú ngữ bí hiểm cổ quái, cuối cùng quát chói tai một tiếng:"Chú thỉnh Thiên Địa lực, một hô Huyền Môn mở."
Trong phòng khách, bỗng dưng có bốn điểm sáng lên, tiếp đó lại có đường sáng nối liền bốn điểm sáng lại với nhau, giống như một cánh cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận