Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3711: Ta mà để ý đến ngươi, ta chính là chó

Tề Phán Nguyệt nói với Hạ Thiên: “Vậy tại sao ngươi phải nghe xong câu hỏi của bọn họ, trực tiếp làm thịt ông ta không được sao?”
“Thế thì nhàm chán lắm.” Hạ Thiên lắc đầu: “Vốn ta đang cảm thấy nhàm chán, cho nên ta muốn tìm một số chuyện để giết thời gian. Mặc dù đám ngu ngốc kia rất yếu nhưng không phải là không có gì.”
Tề Phán Nguyệt sững người: “Có cái gì chứ?”
“Giết thời gian. Không phải ta vừa mới nói sao?” Hạ Thiên có chút khinh thường nhìn Tề Phán Nguyệt: “Ngươi chẳng những xấu xí, đầu óc không tốt, ngay cả trí nhớ cũng không xong, không cứu nổi nữa.”
“Ngươi.” Tề Phán Nguyệt tức đến mức muốn thổ huyết: “Ta mà để ý đến ngươi, ta chính là chó.”
Trường Tinh Tử thấy mình không được quan tâm, không khỏi giận tím mặt: “Tốt tốt tốt, ban đầu bần đạo còn có lòng thương xót, muốn cho các ngươi một cơ hội sống sót. Đáng tiếc các ngươi một chút cũng không trân quý. Nếu là như thế, ngươi đừng trách bần đạo ra tay hạ sát.”
“Nhanh lên.” Hạ Thiên ngáp một cái, lười biếng nói: “Ta chỉ cho ngươi mười giây. Nếu ngươi còn không ra chiêu, ta sẽ trực tiếp xử lý ngươi.”
“Hừ.” Trường Tinh Tử đột nhiên cắn nát ngón trỏ và ngón giữa, vẽ lên trên mặt bốn đạo huyết văn: “Bần đạo Trường Tinh Tử, phụng Vạn Đạo Huyền Tông, uống máu cầu nguyện, ban cho ta lực ma chủ.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Trưởng lão phái Thái Sơn không làm, lại đi làm chó cho đám ma tộc. Đúng là não ngu ngốc thì quả nhiên không thể nào hiểu được.”
“Làm càn.” Thân hình Trường Tinh Tử tăng vọt, rất nhiều máu từ lỗ chân lông chảy ra, rơi xuống đất, sền sệt như bùn: ‘Bần đạo phụng chính là huyền mạch huyết chủ, chẳng liên quan gì đến tà ma. Ngươi thì biết cái gì?”
“Nếu ngươi thích lừa mình dối người, vậy thì tùy ngươi thôi.” Hạ Thiên cũng chẳng quan tâm Trường Tinh Tử là đạo hay ma, chỉ thúc giục: “Nhanh lên đi, tốt nhất ngươi nên sử dụng chiêu thức khiến cho ta cảm thấy hứng thú. Nếu không, huyết chủ huyết nô gì đó, ta sẽ xử lý sạch sẽ.”
“Sẽ như ngươi mong muốn, đi chết đi.” Đầu Trường Tinh Tử đã sớm chạm phải trần nhà, hai tay nổi lên huyết khí, giống như sắc lửa màu đỏ.
Nói xong, song chưởng của ông ta đánh về phía Hạ Thiên thật mạnh.
“Chỉ như vậy thôi sao?” Hạ Thiên đứng im không nhúc nhích, cũng chẳng tránh né, còn có chút thất vọng lắc đầu.
Xoạt.
Song chưởng cách Hạ Thiên chưa đến một thước, bỗng nhiên biến thành huyết thủy cuồn cuộn, dội đầy mặt của hắn.
“Hạ Thiên.”
Tề Phán Nguyệt nhìn thấy cảnh này, không khỏi giật mình, cực kỳ hoang mang: “Tiêm Tiêm, vì sao hắn lại không tránh?”
“Thiên ca ca tất có tính toán.” Mặc dù Bạch Tiêm Tiêm cũng có chút lo lắng nhưng nàng cực kỳ tin tưởng thực lực của Hạ Thiên: “Hắn không có việc gì đâu.”
“Cái này… hắn vô sự sao?” Tề Phán Nguyệt không thể tin nổi, chỉ vào Hạ Thiên đang bị huyết thủy che mất: “Hắn đang bắt đầu bị hòa tan kìa.”
Bạch Tiêm Tiêm tập trung nhìn lại, quả nhiên như Tề Phán Nguyệt đã nói, Hạ Thiên bên trong huyết thủy đang liều mạng giãy dụa nhưng huyết thủy quá đặc, hoàn toàn không cách nào thoát khỏi.
“Không thể nào ngồi yên không để ý được. Nếu muộn thêm một lát, người sẽ không còn.” Tề Phán Nguyệt nhìn không nổi nữa, vọt đến chỗ Hạ Thiên.
“Muốn chết.” Trường Tinh Tử nhìn thấy Tề Phán Nguyệt lao đến, chỉ hừ lạnh một tiếng, nhấc một ngón tay nhẹ nhàng búng ra một giọt máu.
“Phán tỷ tỷ, cẩn thận.”
Bạch Tiêm Tiêm nhìn thấy Tề Phán Nguyệt có khả năng bị giọt máu đánh trúng, cũng không thể nào không để ý đến. Nàng lách mình tiến lên ôm lấy Tề Phán Nguyệt, nhưng đã muộn.
Xoạt.
Giọt máu kia bể ra, giống như một dòng nước, tạo thành một cái hố nơi Bạch Tiêm Tiêm và Tề Phán Nguyệt đã đứng.
“Ha ha, trước mặt Dục Huyết Ma Chủ của bần đạo, cho dù là ai cũng không cách nào chống đỡ.” Trường Tinh Tử cười ha hả: “Hừ, thời gian cũng sắp đến rồi, ta không thể lãng phí quá nhiều huyết khí trên người các ngươi. Nếu không giữ lại thực lực, chỉ sợ sẽ không lấy được bí quyển tu tiên.”
Do dự một chút, Trường Tinh Tử bỗng nhiên thu lại hơn phân nửa máu chảy, sau đó tiện tay đạp ngã chiếc giường trong phòng, lộ ra một cái hầm bên dưới.
“Tại sao dưới giường gia gia lại có cái hầm nhỉ? Vì sao trước giờ ta không biết?” Một âm thanh vang lên.
“Bởi vì ngươi ngu ngốc chứ sao?” Có người lười biếng đáp lại.
“Điều này có liên quan gì đến ngu ngốc chứ? Chẳng lẽ ngươi đã biết trước đó?”
“Đương nhiên là biết rồi.”
“Là ai? Chết đi cho bần đạo.”
Ánh mắt Trường Tinh Tử lóe lên vẻ kinh nghi, bỗng nhiên quay người đưa tay bắn ra một giọt máu.
Bành!
Chỉ thấy giọt máu kia xuyên thủng nửa mặt vách tường, nhưng cũng không làm bị thương bất cứ kẻ nào.
“Ngươi đúng là quá kém.” Hạ Thiên bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Trường Tinh Tử, cười nói.
Trường Tinh Tử không thể tin nổi: “Ngươi không chết? Không thể nào?”
Hạ Thiên cũng không trả lời, chỉ hờ hững nói: “Ta đã nói cho ngươi mười giây. Nếu như ngươi không có chiêu thức gì khiến cho ta cảm thấy hứng thú, ngươi nhất định phải chết.”
“Người chết là ngươi mới đúng.” Trường Tinh Tử hét lớn một tiếng, nửa người lại biến thành huyết lưu lần nữa, giống như thác nước cuồn cuộn chảy về phía Hạ Thiên.
“Chiêu này vô dụng đối với ta.” Hạ Thiên tiện tay lấy ra một cây ngân châm, nhẹ nhàng nhấn tới.
Chỉ thấy huyết khí trong nháy mắt bốc hơi, sau đó biến mất.
Ngân châm không chút trở ngại đâm vào tim Trường Tinh Tử.
“A!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận