Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1698. Ta sẽ không nói ra bí mật của các ngươi đâu

“Mẹ nó, tiểu tử, ngươi con mẹ nó đứng lại cho lão tử!” Nam tử thấp bé kia nổi giận: “Lão tử không so đo với nữ nhân, nhưng ngươi là cái thứ gì? Ngươi nói ai ngu ngốc hả? Ngươi con mẹ nó chỉ là một tên ăn bám, còn dám kiêu ngạo cái gì trước mặt lão tử?”
Ăn bám?
Mặc dù đến bây giờ, mọi người dường như vẫn rất coi thường việc ăn bám. Không phải sao, ngay lập tức có ít nhất một chục người trong trung tâm thương mại đều đang nhìn về phía Hạ Thiên.
“Người này mà cũng có thể ăn bám sao?”
“Phải đấy, trông cũng bình thường thôi.”
“Vãi, ăn bám thế này thì ta cũng muốn, nàng thật xinh đẹp!”
“Đúng vậy, thân hình cũng rất đẹp, ta muốn dán...”
“Không đúng, người ta có thể có ưu thế trẻ tuổi, tiểu tử kia trông có vẻ chỉ mới hai mươi tuổi...”
“Xem ra mỹ nữ kia thích gặm cỏ non...”
Đám đông vây xem lũ lượt tỏ ra hâm mộ với Hạ Thiên, đặc biệt là những nam nhân hận không thể thế chỗ hắn. Ừm, thậm chí có nữ nhân cũng muốn thay vào vị trí của Hạ Thiên.
“Ta có thể ăn bám, ngươi không ăn được, bởi vì ngươi xấu xí, hơn nữa ngươi còn là một tên ngốc.” Hạ Thiên nhìn nam tử thấp bé: “Sao, ngươi không phục hả? Không phục thì ngươi có thể tới đánh ta này.”
Vẻ mặt của A Cửu hơi kỳ lạ, bởi vì lúc này nàng lại cảm thấy những lời mà tên khốn này nói nghe rất lọt tai.
“Ngươi mới xấu, ngươi mới ngu ngốc, lão tử có tiền, lão tử không cần ăn bám, lão tử muốn kiểu nữ nhân nào cũng có, ngươi biết nàng là ai không? Nàng chính là một siêu mẫu, ngươi có thể tìm được một nữ nhân như vậy sao?” Nam nhân thấp bé ra oai kéo nữ nhân bên cạnh, thật ra là hắn nhón chân ôm.
“Vì sao lại có người ngu xuẩn như ngươi chứ?” Hạ Thiên cảm thấy người này thật sự không thể cứu nổi nữa rồi: “Cửu nha đầu nhà ta so với siêu mẫu gì đó của ngươi còn xinh đẹp hơn gấp vạn lần, sao ta phải đi tìm một nữ nhân xấu như vậy chứ?”
Mọi người cảm thấy Hạ Thiên nói có lý, cho dù người kia tìm được một siêu mẫu, nhưng bạn gái nhà người ta còn xinh đẹp hơn nhiều.
“Chỉ số thông minh của Lý đại thiếu ngươi quả thật vẫn không có chút tiến bộ.” Lúc này, một giọng nói truyền đến: “Bạn gái ngươi chỉ là một người mẫu nho nhỏ mà thôi, nhưng vị A Cửu Tiểu thư đây lại chính là chủ tịch của chuỗi bệnh viện Y Nhân Các, tài sản đứng tên ít nhất cũng có mấy ngàn vạn, ngươi so sánh bạn gái ngươi với nàng có thấy xấu hổ không?”
“Quao, có thật không?”
“Mấy ngàn tỷ?”
“Chủ tịch của Y Nhân Các?”
“Chẳng lẽ nàng chính là vị Y Tiên tiểu thư kia sao?”
“Không không, ta từng nhìn thấy Y Tiên, Y Tiên còn xinh đẹp hơn nhiều...”
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, một đôi nam nữ khác lại xuất hiện, đôi nam nữ này rất trẻ, cả hai đều là nam thanh nữ tú, trông rất xứng đôi.
“A Cửu Tiểu thư, lại gặp nhau rồi.” Nam tử anh tuấn mỉm cười với A Cửu, sau đó đưa tay về phía Hạ Thiên: “Xin chào, ta là Trần Long, Trần trong Nhĩ Đông Trần, Long trong câu Vọng Tử Thành Long (Vọng Tử Thành Long: mong con hơn người), tên rất bình thường nhưng hy vọng ta trở thành người không tầm thường.”
“À, ta tên là Hạ Thiên, người thường mới bắt tay, ta không phải là người thường.” Hạ Thiên thuận miệng nói, đã rất nhiều năm hắn không bắt tay nam nhân rồi.
“Ha ha, nói đúng, vậy chúng ta không làm người thường.” Trần Long thu tay lại: “Đây là vợ sắp cưới của ta, Hạ Nhã.”
“Xin chào A Cửu Tiểu thư.” Hạ Nhã mỉm cười với A Cửu: “Nghe đại danh đã lâu, không ngờ hôm nay sẽ gặp ngươi ở đây, ta rất vinh hạnh.”
“Ta cũng rất vinh hạnh được gặp Hạ tiểu thư.” A Cửu chủ động đưa tay ra, sau đó liếc Hạ Thiên một cái: “Đừng để ý đến lời nói bậy bạ của hắn, hắn chỉ không thích bắt tay với nam nhân mà thôi.”
“Thì ra là thế.” Hạ Nhã bắt tay A Cửu, đồng thời cười nhẹ: “A Cửu Tiểu thư, bạn trai của ngài rất có cá tính.”
Bọn hắn ở bên cạnh nói chuyện với nhau rất vui vẻ, mà vị Lý đại thiếu bên kia thì rốt cuộc không nhịn được nữa.
“Tên họ Trần kia, chuyện này con mẹ nó có liên quan gì đến ngươi?” Lý đại thiếu thấp bé kia gào lên với Trần Long.
“Lý đại thiếu, đừng tự chuốc lấy nhục.” Trần Long cười nhạt: “Chút bản lĩnh này của ngươi, thậm chí còn không bằng ta. Càng đừng nên khoe khoang trước mặt A Cửu Tiểu thư và bạn của nàng, nếu không ta dám nói rằng, ngươi phải mất mặt rồi, không chỉ một chút như bây giờ đâu.”
“Được, tên họ Trần kia, lão tử nhớ kỹ chuyện này!” Lý đại thiếu thấp bé kia hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nhìn về phía Hạ Thiên: “Tiểu tử, đừng tưởng rằng lão tử sợ ngươi, bây giờ lão tử cho Trần Long mặt mũi, tạm thời không so đo với ngươi, lần sau mà còn để ta thấy ngươi... Á!”
Hạ Thiên đá bay tên Lý đại thiếu lùn: “Đúng là ngu ngốc.”
Lý đại thiếu ngã mạnh trên đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Ngươi sao lại...” Bạn gái của Lý đại thiếu rất tức giận.
Hạ Thiên ngắt lời nàng: “Mau mang tên ngốc kia cuốn xéo đi, nếu không ta sẽ nói ra chuyện ngươi và người khác tối hôm qua.”
“Ngươi...” Sắc mặt của cô người mẫu kia trắng bệch: “Ngươi nói bậy...”
“Tối hôm qua ngươi không chỉ làm một lần đâu nhỉ?” Hạ Thiên lại nói một câu.
Người mẫu đáng thương này cũng không dám nói gì nữa, vội vàng chạy qua chỗ Lý đại thiếu đang hôn mê bất tỉnh, sau đó ngồi xổm xuống cạnh hắn, bắt đầu gọi điện thoại.
“Mấy tên ngốc này chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Hạ Thiên lẩm bẩm một mình, sau đó quay đầu nhìn về phía A Cửu: “Cửu nha đầu, chúng ta đi thôi, chỗ này nhiều tên ngu ngốc quá, chúng ta về nhà chơi đi.”
A Cửu dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Hạ Thiên. Mà lúc này, vẻ mặt Trần Long và Hạ Nhã nhìn Hạ Thiên càng thêm kỳ lạ.
“Các ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ không nói ra bí mật của các ngươi đâu.” Hạ Thiên nhìn hai người rồi lười biếng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận