Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3783: Hắn không phải là người mà ngươi có thể đối phó

“Nhàm chán.” Hạ Thiên cảm thấy chẳng có chút ý nghĩa nào cả, nhếch miệng: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, chúng ta đi thôi, ở đây chán quá.”
“Hạ tiểu hữu, nếu ngươi có thể giúp lão phu giải quyết phái Tuyết Sơn, cùng lắm thì chia bốn sáu, ngươi sáu.” Bạch Vạn Bang thấy Hạ Thiên thật sự không có suy nghĩ gì, ông ta cắn răng đưa ra một quyết định: “Đây là thành ý lớn nhất lão phu có thể đưa ra. Nếu như ngươi còn không hài lòng, lão phu không còn gì để nói.”
Hạ Thiên cười nói: “Vậy thì đừng nói.”
Nói xong, hắn ôm eo Dương San mở cửa phòng bước ra ngoài, một chút do dự cũng không có.
Sắc mặt Bạch Vạn Bang dần dần tái xanh, im lặng không nói.
Không bao lâu sau, cận vệ canh cửa chậm rãi bước vào, thấy sắc mặt Bạch Vạn Bang không ổn, hắn ta lạnh lùng nói: “Gia chủ, nếu không để ta đích thân ra tay giải quyết tên tiểu tử đó.”
“Đừng làm loạn.” Bạch Vạn Bang nói: “Hắn không phải là người mà ngươi có thể đối phó được.”
“Nhưng tiểu tử đó không khỏi quá khoa trương đi. Sáu thành mà cũng còn cảm thấy không thỏa mãn, chẳng lẽ hắn còn muốn chia ba bảy hay sao?” Gã cận vệ cau mày, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gia chủ, tuyệt đối không thể dung túng kẻ này, tốt nhất nên giải quyết hết. Nếu không, tất sẽ thành họa lớn.”
Mặt Bạch Vạn Bang vẫn không thay đổi: “Ai bảo ngươi nói như thế?”
“Không, không có ai cả.” Gã cận vệ sửng sốt, lập tức biểu đạt lòng trung thành: “Ta chỉ cảm thấy bất mãn với thái độ của hắn đối với gia chủ. Kẻ này lòng tham không đáy, lại đả thương không ít người của Bạch gia, đã sớm kết thù oán. Chúng ta nên phòng hoạn khi nó chưa xảy ra.”
“Thiên Tiếu, mặc dù ngươi chỉ là cháu của ta, lại còn là cận vệ của ta, nhưng ta vẫn coi ngươi như người thân, tương lai chắc chắn sẽ giao phó gánh nặng cho ngươi.” Bạch Vạn Bang ra hiệu gã bảo tiêu ngồi trước mặt ông: “Cho nên, ngươi đừng bị người khác ảnh hưởng. Ngoại trừ ta, ngươi không cần cân nhắc bất cứ ý kiến của người nào, hiểu chưa?”
“Ta hiểu rồi.” Gã cận vệ gật đầu nhưng một giây sau lại nói: “Thế nhưng Hạ Thiên kia…”
Bạch Vạn Bang không lên tiếng, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn ta.
“Gia chủ, là ta sai rồi.” Gã cận vệ lập tức im lặng, đột nhiên cảm giác sau lưng mát lạnh, trán không khỏi đồ mồ hôi, nửa ngày sau cũng không dám nhiều lời.
….
Hạ Thiên ôm Dương San về lại khách sạn.
Điều kỳ lạ là, Hàn Nhạc Hân không có ở trong phòng, quần áo chồng chất trên giường, một nửa đã xếp xong, một nửa còn lại rất lộn xộn.
“Hân Hân? Nhạc Nhạc? Hàn Nhạc Hân?” Dương San nhìn quanh, cũng không thấy bóng dáng Hàn Nhạc Hân đâu, còn tưởng rằng nàng đi vệ sinh. Kết quả gọi mấy tiếng cũng không thấy ai trả lời.
Dương San bước vào phòng vệ sinh kiểm tra, cũng không thấy Hàn Nhạc Hân đâu, lại tìm khắp các nơi trong phòng cũng không thấy.
“Ông xã, dường như không thấy nàng ấy đâu nhỉ?” Dương San lo lắng nói.
Hạ Thiên nói: “Không phải dường như mà là không thấy thật.”
“Để ta ra ngoài tìm thử xem, thuận tiện tìm người hỏi thăm một chút.” Dương San cảm thấy có chút không ổn.
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, không cần tìm, nàng ấy nhất định bị người ta bắt đi rồi.” Hạ Thiên nói.
Dương San đương nhiên tin tưởng phán đoán của Hạ Thiên: “Ông xã, vậy chàng đi tìm thử xem là ai làm?”
“Nàng cảm thấy sẽ là ai?” Hạ Thiên cười hỏi.
Dương San nghe xong, trong đầu lập tức nghĩ đến một người, Lệ Lệ Á: “Không phải là nàng ta chứ? Nhưng nàng ta bắt cóc Hân Hân để làm gì?”
“Ai biết được kẻ ngu suy nghĩ những gì.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Mặc dù dung mạo nàng ta hơi xấu nhưng dù sao cũng đỡ hơn ai kia một chút. Nói không chừng bị bắt đi đổi mặt.”
“Đổi, đổi mặt?” Dương San lấy làm kinh hãi: “Không được, ta phải đi cứu nàng ấy. Hân Hân nói như thế nào cũng là bạn thân của ta. Ta lại là người dẫn nàng ấy đến đây, nàng ấy tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được.”
Hạ Thiên tùy ý nói: “Vậy thì đi cứu chứ sao?”
“Nhưng chúng ta không có chứng cứ chứng minh Lệ Lệ Á bắt người.” Dương San hơi do dự nói.
Hạ Thiên nói: “Chúng ta không phải cảnh sát, chứng cứ gì chứ, cứ trực tiếp đến cứu người về không được sao?”
Dương San thầm nghĩ: “Cũng đúng, chúng ta đi thôi.”
Dương San lập tức ra khỏi phòng, nổi giận đùng đùng đến phòng của Lệ Lệ Á.
Không biết bởi vì chột dạ hay là bản thân Lệ Lệ Á rất chú trọng an toàn, ngoài cửa phòng có hai bảo an đang đứng.
Nhìn thấy Dương San xông đến, hai bảo an lập tức đưa tay đặt bên hông, lạnh giọng quát hỏi: “Dừng lại, ngươi là ai?”
Dương san lười lãng phí thời gian trên người những người này. Nàng vọt thẳng đến, chặt cổ tay vào từng người, đánh cho bọn họ choáng váng.
Nàng đẩy cửa, phát hiện bên trong khóa trái.
Bành.
Dương San cũng không chậm trễ, dùng sức đạp một cái đạp bay cửa phòng.
Người trong phòng hiển nhiên bị một cước này của Dương San dọa cho nhảy dựng.
“Họ Dương kia, ngươi chán sống rồi sao, dám đạp cửa phòng ta?” Lệ Lệ Á nhảy dựng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Dương San: “Hôm nay, nếu ngươi không cho ta một lời giải thích, ngươi có tin ta sẽ chôn ngươi trên núi tuyết hay không?”
Dương San lạnh giọng hỏi: “Bạn của ta đâu?”
“Con mẹ nó làm sao ta biết.” Sắc mặt Lệ Lệ Á cứng đờ, cười lạnh nói: “Đó là bạn của ngươi, cũng chẳng phải bạn của ta. Làm sao, không thấy nàng ta à? Đáng đời! Quen biết loại bạn như ngươi, không chết cũng lạ.”
Dương San cố nén hỏa khí trong lòng: ‘Ta hỏi một lần cuối, bạn của ta đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận