Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2712: Ngươi chạy sao?

“Cái gì? Thế lại càng không được.” Thạch Thuần nghĩ đến có người giả mạo mình, còn có thể chiếm tiện nghi của Ninh Nhụy Nhụy, nhịn không được nữa, nắm chặt đôi bàn tay trắng như tuyết đánh một quyền về bốn phía.
Oành!
Một quyền này đánh vào trong không khí, mềm nhũn, không hề phát huy tác dụng.
Hạ Thiên nhắc nhở: “Ở đây là kết giới, ngươi đánh đại như vậy cũng vô dụng thôi.”
“Anh rể, tại sao ta không thấy ngươi nôn nóng gì cả.” Thạch Thuần tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Nếu chẳng may có người chiếm tiện nghi của Nhụy Nhụy tỷ thì làm sao bây giờ?”
“Thế thì không có khả năng.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Tiểu muội chân dài không ngốc như ngươi đâu, nàng ấy chắc chắn không bị mắc lừa.”
Thạch Thuần nhếch miệng: “Nếu người giả mạo ta chiếm tiện nghi của Nhụy Nhụy tỷ thì làm sao bây giờ?”
Nghe Thạch Thuần nói, Hạ Thiên lập tức đứng lên. Với tính tình của Ninh Nhụy Nhụy, mặc dù nàng sẽ từ chối Hạ Thiên đủ kiểu, nhưng bị con bé Thạch Thuần ngoài sáng trong tối chấm mút, tâm phòng bị sẽ không còn nặng như trước.
“Thuần nha đầu, ngươi đi với ta tìm đám ngu ngốc đó tính sổ.” Hạ Thiên nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi gấp lên, lấy ra một cây ngân châm, tiện tay điểm vào một nơi nào đó trong hư không.
Chỉ thấy trời đất đảo ngược, căn phòng bắt đầu vặn vẹo. Trương Minh Đà và Ninh Nhụy Nhụy giả cũng biến thành một luồng sương mù.
Chưa đến một giây, kết giới đã bị Hạ Thiên phá.
Lúc này, hai Kết Giới Thú hóa hình thành tiểu đạo sĩ đang ngồi khoa trương với nhau. Một người nói: “Chúng ta là Kết Giới Thú nhất lưu, cho dù vây chết Hạ Thiên và nữ nhân kia bên trong cũng không đáng kể.”
Hạ Thiên nhìn bọn họ, lạnh lùng hỏi: “Thật sao?”
Lúc này, hai tiểu đạo sĩ sợ đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, chậm rãi quay người nhìn về phía Hạ Thiên: “Tại sao ngươi, ngươi lại ra được?”
“Các ngươi cảm thấy mấy thứ đồ chơi giẻ rách đó có thể vây khốn ta?” Hạ Thiên khinh thường nói.
Tiểu đạo sĩ mắt quầng thâm hơi ngạc nhiên: “Đây chính là kết giới nhất lưu, ngay cả tu tiên giả Kim Đan Kỳ viên mãn, ít nhất cũng phải mất mười năm mới phá được.”
“Đúng vậy.” Tiểu đạo sĩ mũi củ tỏi cũng nói theo: “Năm đó, chúng ta đã vây chết hai tu tiên giả Kim Đan Kỳ.”
Hạ Thiên bĩu môi, khinh bỉ nói: “Điều đó chỉ có thể nói người bị các ngươi vây khốn đều là phế vật.”
Tiểu đạo sĩ mắt quầng thâm chắp tay với Hạ Thiên: “Vâng, vâng, Hạ cư sĩ quả nhiên không giống phàm nhân. Ngươi chắc hẳn đã sớm đột phá Kim Đan, kết thành Nguyên Anh.”
Tiểu đạo sĩ mũi củ tỏi cười ha hả: “Nếu thật thì đáng mừng rồi. Chúc Hạ cư sĩ sớm ngày hóa thần. À không, độ kiếp, thậm chí bạch nhật phi thăng.”
“Phi cái đầu ngươi đấy.” Hạ Thiên cho hai tiểu đạo sĩ mỗi người một bạt tai: “Ngươi cho rằng rắm của loài ngựa thì hữu dụng đối với ta sao?”
“Hạ cư sĩ, ta sai rồi, ngươi thả ta đi.” Tiểu đạo sĩ mắt quầng thâm ôm mặt, quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên, gào khóc: “Ta trên còn lão mẫu tám trăm tuổi, ở dưới còn con cái chưa chuyển thế đầu thai.”
Tiểu đạo sĩ mũi củ tỏi dập đầu: “Hạ cư sĩ, hắn ta lừa gạt ngươi đấy. Chúng ta đều là sinh linh trong trời đất, hoàn toàn không có phụ mẫu, hơn nữa hắn ta còn chưa kết hôn, lấy đâu ra con cái.”
“Mẹ nó, ngươi dám vạch trần chúng ta.” Tiểu đạo sĩ mắt quần thâm không còn khóc lóc, đứng lên đạp cho đồng bọn mình một cước: “Ngươi có tin ta đánh ngươi hay không?”
Tiểu đạo sĩ mũi củ tỏi không cam lòng yếu thế, lập tức nhào đến: “Tưởng ta sợ ngươi sao?”
Thế là, hai người nhào vào đánh nhau, cứ tưởng nơi đây là chốn không người.
“Anh rể, hai người này sợ rằng không phải thiểu năng?” Thạch Thuần nhìn có chút buồn cười, nhưng nghĩ lại lại thấy đau răng. Chẳng lẽ nàng bị bọn họ lừa gạt?
Hạ Thiên lười nghe hai người nói nhảm, đâm cho mỗi người một châm.
“A, đừng mà. Khó khăn lắm mới được điểm hóa thành người, ta còn chưa chơi chán mà.” Tiểu đạo sĩ mắt quầng thâm không khỏi hoảng sợ, giằng co bỏ chạy.
Tiểu đạo sĩ mũi củ tỏi thấy thời cơ bất ổn, oạch một tiếng giống như chuột xông vào trong rừng.
“Ngươi chạy sao?” Thân ảnh Thạch Thuần lóe lên, bắt được tiểu đạo sĩ mũi củ tỏi trở về.
“Hai vị xin rủ lòng thương xót, chúng ta sống cũng không dễ dàng gì. Ở tinh cầu không có linh khí này, khó khăn lắm mới biến thành hình người.” Tiểu đạo sĩ mũi củ tỏi dập đầu như giã tỏi: “Chúng ta biết sai rồi, ngươi tha cho chúng ta lần này đi.”
Thạch Thuần nghe bọn họ cầu xin tha thứ như thế, có chút mềm lòng nhìn sang Hạ Thiên.
Hạ Thiên từ trước đến giờ không hề để ý đến mấy lời lòe loẹt này, lại đâm cho bọn họ một châm. Hai tiểu đạo sĩ dùng tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được thu nhỏ lại, cuối cùng ngưng tụ thành hai ngọc bài hình thú màu xanh da trời lẫn màu xanh lá cây.
“A, nhìn đáng yêu quá.” Thạch Thuần nhặt hai ngọc bài hình thú lên: “Anh rể, cho ta nhé.”
“Ngươi lấy đi.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Dùng làm trang sức hoặc bùa hộ thân đều được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận