Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2087. Hạ độc hương mười mấy dặm

“Ngươi mới ngốc đến mức không có thuốc chữa!” Phạm Tú Phương hung tợn trừng mắt với Hạ Thiên một cái: “Mặc dù ta rất cảm ơn các ngươi vừa rồi đã cứu ta nhưng nhiệm vụ của ta là giết các ngươi, ta sẽ không quên chuyện này.”
Tay trái của Hạ Thiên ôm lấy Ninh Nhuỵ Nhuỵ đang mê man, uể oải nói: “Ngươi đã xấu thì thôi, lại còn không có đầu óc, nếu ngươi muốn chết như thế, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
“Ha ha, Hạ tiên sinh, khi nào loại người kiêu ngạo như ngươi mới có thể thay đổi một chút đây.” Phạm Tú Phương lắc đầu cười nhạo, nói với Hạ Thiên: “Ngươi có thể làm tổn thương lão đại của ta, lại có thể giết chết Viên Thiên Chính. Những chuyện ấy đã thực sự chứng minh ngươi rất mạnh, nhưng như thế thì sao?”
Phạm Tú Phương vừa nói chuyện vừa tiện tay lấy từ trong ngực ra một viên thuốc rồi ném vào miệng, một lúc sau, cánh tay bị gãy của nàng lại mọc dài ra. “Nhưng ngươi đã quên mất đây là nơi nào?”
Ánh mắt Phạm Tú Phương nhìn Hạ Thiên đã thay đổi: “Cho dù ngươi có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một con người. Nếu là người, như vậy sẽ thật sự không có khả năng đao thương bất nhập, bách độc bất xâm. Ở đây có vô số đan dược nên tìm một hai để đối phó ngươi thực ra là việc không thể đơn giản hơn.”
Sắc mặt của hắn không thay đổi nói: “Ta là thần y đệ nhất thiên hạ, ngươi dùng đan dược gì cũng đều vô dụng với ta.”
“Không thể vô dụng được, rõ ràng là ngươi đang chột dạ.” Đôi mắt nhỏ dài của Phạm Tú Phương hơi híp lại: “Ngươi càng nói như vậy càng nói rõ thuốc có thể có tác dụng, chỉ là liều lượng chưa đủ nhiều mà thôi.”
“Cái tên xấu xí này, nghĩ như thế nào đó là chuyện của ngươi.” Hạ Thiên uể oải ngáp một cái: “Bây giờ, ta chỉ muốn tìm một chỗ ngủ với Tiểu muội chân dài. Ta không rảnh lãng phí thời gian ở đây với ngươi, ngươi tự mình đi đâu chết hay muốn ta ra tay?”
“Hôm nay, ngươi mới là người chắc chắn sẽ phải chết.” Phạm Tú Phương hừ lạnh một tiếng rồi chỉ vào Hạ Thiên nói:" Đi ra hết cho ta, hãy để cho vị thần y đệ nhất thiên hạ này được mở mang một chút kiến thức về sức mạnh của những viên đan dược kia.”
Vừa dứt lời thì xung quanh hiện ra ba bóng người, mỗi người đều mặc một bộ quần áo bó sát, đầu đội mũ rộng vành, không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt.
Phạm Tú Phương lại lùi lại vài bước, đứng vào hãng ngũ với ba bóng người kia, sau đó từ trong túi áo lấy ra đan dược, đồng thời ném về phía Hạ Thiên.
“Tốc độ của hắn rất nhanh. Chú ý đừng để hắn chạy thoát.” Phạm Tú Phương thấp giọng nhắc nhở ba người còn lại.
Một nữ nhân trong số ba người kia cười nói: “Không trốn khỏi được đâu, trước đó chúng ta đã điểm mê thần hương trong phạm vi mười mấy dặm quanh đây rồi.”
“Mê thần hương ấy chuyên dùng để đối phó với người tu tiên. Các ngươi chuẩn bị đưa nam nhân kia đến chỗ lão đại đi là vừa.” Một nam nhân hơi mập nhìn thấy thân hình của Ninh Nhuỵ Nhuỵ thì không khỏi thèm nhỏ dãi, nước miếng cũng không kiềm chế được mà ứa ra.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên mập mạp này một cái: “Tên ngốc, ngươi chán sống rồi à.”
“Ngươi sắp là người chết rồi, nên tích lũy khẩu đức đi.” Tên mập đội mũ rộng vành liếc nhìn Hạ Thiên một cái, sau đó quay đầu nhìn Phạm Tú Phương: “Phương tỷ, ngươi nói thế nào?”
Phạm Tú Phương bất mãn nói: “Ngươi đúng là quỷ đói sắc, nhưng không quan trọng. Tu vi của Ninh Nhuỵ Nhuỵ không cao, không có giá trị gì, tặng cho ngươi chơi đùa cũng không sao cả.”
“Ha ha, vậy ta cảm ơn Phạm tỷ.” Tên mập đội mũ rộng vành nở nụ cười hèn hạ, hắn nhìn chằm chằm Ninh Nhuỵ Nhuỵ không chớp mắt: “Hôm nay Bàn gia ta nhất định phải hưởng thụ thật tốt… A!”
Tên mập đội mũ rộng vành nói được nửa câu thì đột nhiên trợn to hai mắt, từ thân dưới truyền đớn một trận đau đớn kịch liệt, giống như vừa có thứ gì đó nổ tung.
Bang!
Sau đó, cả người tên mập bay lên, khuôn mặt của tên mập đó trượt dài trên đất xa hàng chục mét, nằm không nhúc nhích.
“Ngươi còn có thể cử động được!” Phạm Tú Phương là người đầu tiên hoàn hồn, vừa đề phòng vừa trừng mắt Hạ Thiên: “Ngươi hít mê thần hương lâu như vậy, đáng lẽ ngươi đã sớm không thể cử động được mới đúng.”
Hắn uể oải nói: “Nếu ngươi thích ngửi mùi hương kia như thế, vậy thì ta cho ngươi ngửi là đủ rồi.”
“Nhanh, giúp ta ngăn hắn lại!” Phạm Tú Phương cảm thấy có chút không ổn, liên tục lùi nhanh về phía sau rồi quát lên với hai người còn lại: “Đưa hết đan hương cho hắn dùng, ta không tin hắn thật sự là bách độc bất xâm.”
Hai người còn lại cũng nhận thấy Hạ Thiên rất khó đối phó. Vừa nghe thấy lời nói của Phạm Tú Phương, bọn hắn lập tức ném mười mấy hai mươi viên đan dược màu hồng về phía Hạ Thiên. Sau khi ném ra ngoài, viên thuốc ấy sẽ trực tiếp phát nổ trong một hai giây rồi hóa thành một làn sương mù màu hồng phấn.
Sau đó sương mù bám vào người, thấm qua da thịt khiến người ta mê man.
Cho dù là người tu tiên hay người bình thường đều có thể nín thở nhưng không thể đóng lỗ chân lông. Bất kể là ai, chỉ cần bị thứ này dính vào sẽ chắc chắc trúng chiêu, đây chính là chỗ lợi hại của mê thần hương.
Ba, ba, ba…
Sau loạt tiếng nổ vang liên tiếp, thân ảnh của Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy đều bị bao phủ bên trong màn sương hồng.
Phạm Tú Phương đang lui về phía sau thì lập tức dừng lại, nhưng vẫn cảnh giác nhìn xung quanh: “Lần này chắc là có hiệu quả rồi.”
“Chắc chắn có hiệu quả.” Nữ nhân kia nói một câu với vẻ tự tin, sau đó nhìn Phạm Tú Phương rồi nói: “Lần này, chúng ta đã tiêu hao không ít hàng tồn. Ngươi nhớ xin lão đại cho nhiều một chút, bồi thường chúng ta thật tốt.”
Phạm Tú Phương gật đầu, 'Không thành vấn đề, thời gian là gần được rồi. Các ngươi đi kéo hai người bọn hắn ra ngoài rồi đưa tới cho lão đại xem.”
“Để ta tới cho.” Tên lùn cười, lập tức lao vào trong đám sương mù màu hồng phấn, chưa tới hai giây đã hét thảm một tiếng: “A!”
Phạm Tú Phương kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trong sương mù không ai trả lời, sự im lặng khá đáng sợ.
“Chẳng lẽ đan hương kia thực sự vô hiệu đối với tên nhóc kia?” Nữ nhân còn lại có chút lo lắng nhìn Phạm Tú Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận