Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3075: Vậy ngươi không cần khách sáo!

“Ta bảo ngươi giữ lại mạng của hắn ta, ngươi không nghe sao?”
Người từ trên lầu đi xuống liếc qua thi thể của gã nhân viên phục vụ, không khỏi cau mày nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ngươi là người của môn phái nào? Sư phụ ngươi là ai?”
“Ngươi nói giữ lại mạng thì ta phải giữ lại sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai?” Hạ Thiên nhếch miệng, không thèm để ý đến người tới: “Ta là ai, sư phụ là ai thì có liên quan gì đến ngươi?”
Người đến lại nhìn đại sảnh bừa bộn đến không chịu nổi, còn có đồng môn y giới giống như bị điểm huyệt đạo, động cũng không thể động, lại càng giận dữ hơn.
“Đây đều là hành động của cá ngươi?” Người đến lạnh giọng quát.
A Cửu thản nhiên nói: “Có phải hay không cũng có liên quan gì đến ngươi. Dù sao, tất cả mọi chuyện cũng đổ hết lên đầu chúng ta thôi.”
“Ngươi là ai?” Người kia nhìn A Cửu, cảm thấy hơi quen mặt, nhưng hắn ta có thể xác định A Cửu không phải là đại nhân vật có lai lịch: “Ta không ngại nói cho các ngươi biết, ta là Phó hội trưởng hiệp hội y giới Nam Cương Lương Tế Dân, cũng là ông chủ của tửu lâu này. Hôm nay, nếu các ngươi không giải thích cho rõ ràng, chỉ sợ các ngươi không thể rời khỏi nơi này.”
“Ngươi muốn giải thích gì?” A Cửu cười hỏi.
Lương Tế Dân chỉ tay vào đại sảnh bừa bộn: “Các ngươi làm loạn tửu lâu của ta, còn giết người ở đây, chẳng lẽ Lương mỗ muốn một lời giải thích là sai sao?”
“Sai thì ngược lại không sai, chỉ là có chút chuyện ta muốn hỏi ngươi mà thôi.” A Cửu không thể nhịn được cười, lời nói còn có ý vặn lại.
“Đám người này tập trung tại tửu lâu, trên người còn mang theo độc tiêu độc vụ, thậm chí còn có độc lôi, ngươi là ông chủ, vì sao lại chẳng quan tâm? Khi đám người kia tấn công chúng ta, vì sao ngươi cũng không lên tiếng? Bình Giang Song Sát tiềm phục bên trong tửu lâu của ngươi, vì sao ngươi không để ý? Khi chúng ta tự giải quyết mọi việc, ngươi bỗng nhiên đứng ra đòi giải thích?”
“Ngươi.” Lương Tế Dân bị hỏi đến mắc nghẹn, lập tức thở ra, bắt đầu giải thích: “Ta đang ở trên lầu thảo luận về thịnh hội ngày mai với các đồng nghiệp y giới, làm sao có thời gian để ý đến những việc nhỏ này. Quán rượu ngày thường kinh doanh đều do chưởng quỹ phụ trách, là hắn ta tuyển người, liên quan gì đến ta? Nhưng các ngươi làm hỏng quán rượu của ta, điều này chính là sự thật khó chối cãi.”
“Phủi sạch sẽ nhỉ?” A Cửu cười nhạo, ngón tay chỉ vào nữ nhân viên phục vụ vẫn còn đang hôn mê nằm cách đó không xa: “Nữ nhân của Bình Giang Song Sát còn chưa chết, chi bằng đánh thức nàng ta dậy hỏi một chút, như thế nào?”
“Có cái gì để hỏi chứ?” Lương Tế Dân không khỏi quát một tiếng: “Bình Giang Song Sát phạm tội có thể giao cho cảnh sát, cũng có thể giao cho hiệp hội y giới xử lý, các ngươi tính là thứ gì mà dám ở đây tự mình xử quyết phạm nhân?”
A Cửu cũng lười tranh luận với người này: “Ngươi nên giải thích cho hiệp hội y giới của ngươi biết vì sao Bình Giang Song Sát có tiếng xấu lại ở trong quán rượu của ngươi?”
“Cửu nha đầu, thật ra không cần hắn ta giải thích đâu.” Hạ Thiên cười nói: “Bởi vì hai tên ngốc đó là do hắn ta sắp xếp ở đây mà.”
Lương Tế Dân mở to mắt nói với Hạ Thiên: “Ngươi dám ngậm máu phun người?”
“Phun thì không phun rồi, có hay không trong lòng ngươi tự biết.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, cảm thấy nhàm chán: “Ngươi sắp xếp hai người kia ở đây gây chuyện, sau đó ngươi sẽ xuất hiện làm Chúa cứu thế, thu hoạch cái gọi là thanh danh uy vọng. Ngươi muốn làm hội trưởng à?”
“Đánh rắm!” Lương Tế Dân tức đến mức toàn thân phát run, chỉ vào Hạ Thiên mà mắng “Rốt cuộc ngươi thuộc môn phái nào? Ngươi gọi sư phụ của mình đến đây đi. Ta ngược lại muốn xem xem là ai đã dạy ra loại đồ đệ giống như ngươi.”
Hạ Thiên cười nói: “Ta tên Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Ta có ba sư phụ, nhưng người mà các ngươi cảm thấy hứng thú nhất chính là đại sư phụ Trương Minh Đà của ta.”
“Ngươi, ngươi chính là đồ đệ của Quỷ Y Trương Minh Đà? Đồ tôn của Quỷ Thủ Vạn Quy Nhân?” Lương Tế Dân nghe Hạ Thiên tự giới thiệu, không khỏi thay đổi sắc mặt.
Hạ Thiên giải thích: “Ta là đồ đệ Trương Minh Đà, Vạn Quy Nhân thì thôi đi. Ông ta không có tư cách làm sư tổ của ta. Nếu ngươi muốn sư phụ ta đến đây, ta thấy ngươi tự mình đến Chung Nam Sơn tìm ông ấy đi.”
“Hừ, quả nhiên có sư tất có danh đồ.” Lương Tế Dân hừ lạnh, chỉ vào Hạ Thiên, nói: “Năm đó, sư phụ của ngươi phạm sát nghiệt ở đây, bỏ chạy đến giờ không dám trở về chuộc tội. Ngươi là đồ đệ của ông ta, càng nên sớm kịp nhận sai, tiếp nhận trừng phạt.”
“Quả nhiên đầu óc có bệnh.” Hạ Thiên khó chịu nói: “Có bản lĩnh thì các ngươi tìm đại sư phụ của ta, không có gan này thì ngậm miệng lại. Ta không rảnh để ý đến đám ngu ngốc các ngươi.”
A Cửu cũng nói theo: “Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ sợ các ngươi cũng chưa chắc biết rõ. Các ngươi gấp như vậy đổ tội lên người Trương Minh Đà, đoán chừng trong lòng các ngươi cũng có quỷ.”
“Chuyện năm đó, hơn mười vị tông sư y giới đều tận mắt nhìn thấy.” Lương Tế Dân giận không kềm được, chỉ vào A Cửu, nói: “Còn chưa đến phiên tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa ngươi lên tiếng. Tuy nhiên, các ngươi nói cũng đúng. Oan có đầu, nợ có chủ, ta cũng chẳng làm khó các ngươi. Sự việc ngày hôm nay, nếu các ngươi không cho ta câu trả lời chắc chắn, cũng đừng trách ta không khách sáo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận