Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3800: Ai cũng không cứu được các ngươi

“Đó là vì các người luôn coi thường ta mà thôi.”
Nữ nhân kia họ Tô, mặt cũng miễn cưỡng được xem là xinh đẹp nhưng dáng người lại là nhất lưu, chẳng những đường cong đáng kiêu ngạo, tỉ lệ có thể xưng là hoàn mỹ. Càng khiến người ta huyết mạch sục sôi chính là, trời lạnh như vậy nhưng nàng ta chỉ mặc một chiếc sườn xám xẻ tà cao, lộ ra cặp đùi trần trụi.
“Tư liệu mà ngươi đưa cho chúng ta chẳng khác nào thổi Hạ Thiên thành thần tiên, thử hỏi ai dám tin?” Người áo đen che mặt bất mãn quát: “Ngươi rõ ràng cố tình đùa giỡn chúng ta.”
Nữ nhân họ Tô nhẹ nhàng đặt bờ mông của mình xuống ghế, bắt chéo hai chân, phong tình nói: “Tư liệu viết đều là tình hình thực tế. Các ngươi không coi nó ra gì, tại sao lại đổ hết lên đầu ta?”
“Hồ ly tinh ngươi bớt khoe khoang ở đây đi.” Nữ nhân mập mạp thật sự không quen nhìn tư thái kiều mị của nữ nhân họ Tô: “Lúc trước khi ngươi yêu cầu gia nhập chúng ta, ta đã cảm thấy ngươi không thích hợp. Bây giờ xem ra, ngươi rất có thể là nội gian.”
Nữ nhân họ Tô khẽ cười nói: “Ngươi chỉ là ghen ghét sắc đẹp và dáng người của ta mà thôi, đúng là chua ngoa. Người giống như ngươi, cho dù có dùng trăm ngàn viên Nhiễm Nhan Đan, ngươi cũng không thay đổi được ngươi chính là mụ mập chết bầm.”
“Ngươi nói cái gì?” Nữ nhân mập mạp tức đến sôi máu: “Có ngon ngươi nói lại lần nữa đi.”
Nữ nhân họ Tô cảm thấy buồn cười: “Ta là nữ nhân, ta không có hạt. Ngươi nhìn giống như có hạt, khó trách chồng của ngươi tránh ngươi không kịp.”
Lần này, nữ nhân mập mạp tức đến mức muốn thổ huyết.
“Mụ nội nó, ngươi đùa bỡn chúng ta đúng không?” Bạch Thiên Tiếu giận tím mặt chỉ vào nữ nhân họ Tô mà mắng: “Trước đó rõ ràng ngươi không có nói như vậy, chính ngươi thổi phồng Hạ Thiên đến mức thần kỳ, mới khiến cho chúng ta đều cho hắn không khác gì thần côn.”
Nữ nhân họ Tô mỉm cười trả lời: “Ta nói tất cả đều là thật, là do các ngươi không tin mà thôi, trách được ai chứ. Chỉ có thể nói các ngươi thích chết.”
“Ngươi.” Bạch Thiên Tiếu tức đến mức ngực phập phồng, đau nhức không thôi.
Lúc này, một nam nhân trẻ tuổi đẩy cửa bước vào, nghe được tiếng cãi nhau, lập tức khiển trách: “Được rồi, tất cả đừng ồn ào nữa. Các vị đến đây là để thương lượng đại sự, chứ không phải đến đây để cãi nhau. Giống như một cái chợ như vậy còn ra thể thống gì nữa?”
“Hội trưởng.”
Đám người trong phòng nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi, không khỏi giật mình. Tất cả đều thu lại tâm trạng của mình, có chút cung kính chào hỏi.
“Hoa Đề Diệp, ngươi đến hơi trễ đấy.” Nữ nhân họ Tô nhịn không được liền trêu chọc: “Không phải ngươi bị người nào đó bắt lại trên núi sao? Nhưng cũng đúng, trong mắt Hoa hội trưởng, nữ nhân kia quan trọng hơn chúng ta nhiều.”
Nam nhân trẻ tuổi trừng mắt nhìn nữ nhân họ Tô: “Tô Mộng Lệ, ngươi nói chuyện dễ nghe một chút đi, đừng có âm dương quái khí như vậy. Nếu không, ngươi đừng trách ta thu thập ngươi.”
“Ồ, ta sợ quá.” Tô Mộng Lệ che miệng cười khúc khích, nhưng rồi lại thể hiện sự khinh thường: “Vậy ngươi ngược lại ra tay thử xem. Nữ nhân sau lưng ngươi còn sợ Thiên Cung chúng ta, ngươi thì tính là gì. Nếu không phải ta nhận được mệnh lệnh đến hỗ trợ các ngươi, ta không thèm để ý đến đám ngu xuẩn các ngươi đâu.”
Người áo đen che mặt bất mãn quát: “Vậy ngươi có thể biến, chúng ta không cần ngươi giúp đỡ.”
“Đúng vậy, ban đầu đây cũng chỉ là chuyện trong hội chúng ta, có liên quan gì đến Thiên Cung các ngươi.” Nữ nhân mập mạp cũng khá bất mãn, hợp thời quở trách Tô Mộng Lệ: “Nữ nhân ngươi đấy, ngoại trừ cung cấp tư liệu giả liên quan đến Hạ Thiên, ngươi còn làm được cái gì nữa chứ?”
Bạch Thiên Tiếu cố nén cơn đau, phàn nàn nói: “Hơn nữa tin tức còn sai, khiến cho ta thiếu chút nữa chết mất.”
“A, điều này cũng không thể trách lên đầu ta được.” Tô Mộng Lệ không biết từ lúc nào lấy ra đồ giũa móng tay, bắt đầu giũa móng của mình: “Tin tức mà ta cung cấp đều là thật, chỉ là các ngươi không tin mà thôi. Thương tích trên người ngươi nhất định không phải do Hạ Thiên làm. Nếu là hắn ra tay, ai cũng không cứu được ngươi.”
“Hừ, ngươi không khỏi đánh giá cao tên tiểu tử Hạ Thiên kia rồi.” Người áo đen khinh thường nói: “Khi ta cứu Bạch Thiên Tiếu, hắn và nữ nhân của hắn cũng đuổi theo, cuối cùng còn không phải bị ta bỏ rơi sao?”
“Ồ?” Tô Mộng Lệ nghe xong, bỗng nhiên cau mày: “Ngươi nói Hạ Thiên đuổi theo?”
Người áo đen che mặt khó chịu nói: “Lỗ tai ngươi lẫn cát sao? Hạ Thiên và nữ nhân của hắn đuổi theo ta, nhưng đã bị ta hất cẳng.”
“Ngươi nói ban đầu Hạ Thiên đuổi theo ngươi nhưng bỗng nhiên không đuổi theo nữa?” Tô Mộng Lệ lại càng cau mày chặt hơn, tiếp tục hỏi.
Người áo đen che mặt tức đến mức chửi ầm lên: “Ngươi có bệnh đúng không? Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?”
“Ta nghe rất rõ ràng, chỉ có ngươi là không hiểu mà thôi.” Tô Mộng Lệ cất đồ giũa móng tay, chậm rãi đứng lên nói với Hoa hội trưởng: “Ta phải đi đây. Hai người kia đã bị Hạ Thiên giở trò, nếu ta còn ở đây, nói không chừng ta cũng bị liên lụy theo. Hoa hội trưởng, có gì gặp lại sau.”
Người áo đen che mặt tức giận vô cùng, rút một cây chủy thủ trong bao da đeo bên hông, chỉ vào Tô Mộng Lệ: “Họ Tô kia, ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Tô Mộng Lệ, ta thấy ngươi chính là gian tế.” Nữ nhân mập mạp bước đến hai bước ngăn lại đường đi của Tô Mộng Lệ.
Bạch Thiên Tiếu cũng lửa giận khó bình, chỉ là cơn đau trong lồng ngực khó nhịn, nhất thời không cách nào nói chuyện được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận