Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3851: Ngươi nói ai là phế vật?

Đại Thiên Thu biết những lời Hoa hội trưởng nói thật ra là nói với hắn ta, nhưng trong lòng vẫn khinh thường. Tuy nhiên, công việc quan trọng, cũng không thể ký thác tất cả hy vọng vào người Hậu Cổ Bình. Hắn ta lập tức gọi đến vài đệ tử mặc áo bào trắng, hạ xuống mấy mệnh lệnh, xem như tra thiếu bổ lậu, đề phòng vạn nhất.
Tuy nhiên, khi đến căn biệt thự này, Đại Thiên Thu đã chuẩn bị xong ba lớp lưới. Mặc kệ Hạ Thiên muốn lên trời hay xuống đất đều không có khả năng trốn thoát.
Một bên khác, nam nhân tóc đỏ càng đánh càng hưng phấn, huyết khí trong lòng bàn tay cũng dày đặc nhiều hơn, uy lực nổ tung tất nhiên cũng càng mạnh.
Đối diện ông ta là khói đặc cuồn cuộn, không nhìn thấy bất cứ người nào.
Ngay cả khi có người, hơn phân nửa cũng khó thoát khỏi cái chết.
Biệt thự cũng bị nổ thành từng cái hố sâu không thấy đáy.
“Ha ha, các ngươi tiếp tục tránh đi.” Nam nhân tóc đỏ đã lâu rồi không có cảm giác tùy ý phóng túng.
Sáu mươi năm trước, ông ta được Chưởng môn tiền nhiệm phái Tuyết Sơn cứu về, nói là được mời lên núi làm khách khanh, thật ra chính là cấm túc đại luyện.
Trong mấy năm qua, ông ta dần dần từ một ác ma giết người không tính toán trở thành một tên bệnh nhân tâm thần.
Khó khăn lắm mới xuống núi được một lần, ông ta tất nhiên muốn phát tiết cho đủ.
Đại Thiên Thu cũng không ngăn cản. Dù sao hắn ta chỉ muốn mạng của Hạ Thiên, những chuyện khác, hắn ta không quan tâm.
Đừng nói một căn biệt thự, cho dù lão điên tóc đỏ kia san bằng tất cả những ngọn núi tuyết ở đây, hắn ta cũng chẳng quan tâm.
“Này, Hậu Cổ Bình, ngươi phát tiết đủ chưa?” Hoa hội trưởng lại nhịn không được: “Kết quả rốt cuộc như thế nào? Nếu đối diện không có ai, chẳng phải ngươi cứ đánh loạn vào hư không sao?”
“Ngươi thì biết cái gì?” Nam nhân tóc đỏ vẫn không ngừng oanh kích: “Chỉ cần thần chưởng của lão phu đánh ra một cái, lập tức có một bình chướng vô hình. Bất kỳ người nào cũng không phá được. Chỉ cần chưởng lực không ngừng, bọn họ giống như bị từng ngọn núi đè lại, hoàn toàn không động đậy được, mặc cho ta oanh sát.”
“Ta thấy ngươi đừng nên cao hứng quá sớm. Nên kiểm tra lại thì tốt hơn.” Hoa hội trưởng cũng không cao hứng bao nhiêu. Bởi vì hắn ta nhớ đến chuyện của Bạch Thiên Tiếu trước đó, cũng cho rằng Hạ Thiên bị nổ chết, kết quả lại bị Hạ Thiên ám toán.
Nam nhân tóc đỏ giận tím mặt, tóc dựng lên giống như gai nhọn: “Ngươi đang hoài nghi thực lực của lão phu? Ngươi hãy ăn một chưởng của ta.”
Nói xong, không chờ Hoa hội trưởng giải thích, một chưởng đã đập tới.
“Ngươi đây là… Hả?” Hoa hội trưởng vừa hé miệng, bỗng dưng cảm thấy có một ngọn núi lớn đè xuống ngực, khiến cho hỏa khí của hắn ta trong nháy mắt bị nén lại, xương cốt toàn thân vang lên kèn kẹt, có thể bị đè nát bất cứ lúc nào.
Phốc.
Hoa hội trưởng đột nhiên phun ra một ngụm máu, vội lách mình tránh đi.
Tiếp theo, chỗ mà hắn ta đứng vừa nãy bị đánh thành một cái hố to.
“Kinh khủng như vậy sao?” Hoa hội trưởng không khỏi sợ hãi, cũng không dám xem thường nam nhân tóc đỏ nữa.
Gương mặt nam nhân tóc đỏ quả nhiên hiện lên sự đắc ý, cười ha hả nói: “Bây giờ chưởng pháp lão phu đã thành, chỉ là chân khí chỉ bằng năm thành lúc trước. Nếu ta còn trẻ, bây giờ ngươi đã tan xương nát thịt rồi.”
Hoa hội trưởng lúng túng nói: “Quả nhiên là cao nhân, là ta mạo phạm, xin thứ lỗi.”
“Hừ, tiểu tử ngươi hẳn nên cảm thấy may mắn.” Nam nhân tóc đỏ thu lại chưởng thế, chỉ là huyết khí vẫn chưa tiêu tan: “Tâm trạng của lão phu đang tốt, lười so đo với các ngươi.”
Đại Thiên Thu cười nói: “Hậu lão tất nhiên là cao thủ trong cao thủ. Nếu không, phái Tuyết Sơn ta làm sao mà bỏ ra nhiều tài nguyên để cung phụng chứ.”
Nam nhân tóc đỏ nghe xong, cảm thấy không được cao hứng cho lắm nhưng cũng không trực tiếp biểu hiện ra.
Nam nhân che mặt có cảm giác không chân thật: “Chẳng lẽ Hạ Thiên cứ như vậy mà chết đi?”
“Tiểu tử, ngươi cũng muốn thử uy lực Xích Huyết Thần Chưởng ta?”
Nam nhân tóc đỏ kiêu ngạo bước đến, dọa nam nhân che mặt phải khoát tay liên tục: “Ta không có ý đó.”
“Hạ Thiên kia chỉ là biết chút y thuật, biết chút công phu, biết chút thân pháp mà thôi.” Nam nhân tóc đỏ hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục giả bộ: “Có gì đặc biệt hơn người đâu. Trước mặt thần chưởng của ta, hắn chẳng khác nào gà đất chó sành.”
“Đừng nói là hắn, ngay cả sư tổ của hắn Vạn Quy Nhân ở đây cũng chính là một chưởng mất mạng.”
“Ở Tuyết Thành, cũng chỉ có chưởng môn tiền nhiệm, còn có Đại trưởng lão Tiết lão mới có thể khiến cho ta kính trọng ba phần. Những người khác thì dẹp đi.”
Nói xong, ông ta có chút khinh thường nhìn Đại Thiên Thu: “Ngươi nói thế nào cũng là đệ tử thân truyền của Chưởng môn tiền nhiệm, tại sao lại yếu thành bộ dạng như thế? Loại phế vật này mà cũng cần ta ra mặt. Ánh mắt các ngươi bị làm sao thế?”
Nam nhân tóc đỏ bắt đầu bốc phét. Kết quả, ông ta phát hiện những người kia nhìn ông ta bằng ánh mắt không ổn.
Không hề có sợ hãi hay thán phục thần công cái thế của ông ta, cũng không lộ ra lòng kính sợ, mà là một sự nghi hoặc và sợ hãi.
Tuy nhiên, ông ta rõ ràng cảm giác được, sự sợ hãi này không liên quan gì đến ông ta.
Mà là đến từ phía sau ông ta.
Hả.
Sau lưng?
“Ngươi nói ai là phế vật?” Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên.
Âm thanh này là…
Hạ Thiên?
Không thể nào?
Trên thế giới này tuyệt đối không có ai có thể sống sót dưới thần chưởng của ông ta.
Không có ai.
Ta ngược lại muốn xem xem là ai đã giở trò trước mặt lão phu.
Nam nhân tóc đỏ hừ lạnh một tiếng. Khi ông ta muốn quay đầu lại nhìn, đầu của ông ta bỗng nhiên rơi xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận