Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2598: Bốc hơi

Thạch Thuần đẩy Hạ Thiên: “Anh rể, hắn nói ngươi bị thời đại vứt bỏ rồi kìa.”
“Thời đại mỹ nữ nào?” Hạ Thiên vô thức hỏi lại, “Ta có biết nàng không?”
“Lúc này rồi mà ngươi còn đùa được sao.” Thạch Thuần không khách khí nói: “Thời đại không phải mỹ nữ, ý hắn là nói ngươi già đó, già đến mức ngỏm rồi, mấy em gái trẻ không xem trọng ngươi đâu.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Chuyện này không thể nào, dù sao ta lớn lên đẹp trai như này, vẫn luôn có sức hấp dẫn với các mỹ nữ.”
“Khục.” Thạch Thuần há miệng buồn nôn.
“Thuần nha đầu, ngươi ngứa da à.” Hạ Thiên liếc mắt cảnh cáo nàng, bất mãn nói.
Thạch Thuần giơ tay chỉ Tả Thanh Long: “Anh rể, ngươi phải đánh hắn chứ, là hắn nói như thế.
“Vậy ngươi chơi đủ chưa?” Hạ Thiên cười hì hì hỏi.
Thạch Thuần bĩu môi: “Chả thú vị tý nào, về đi thôi, ta nghe nói Nhụy Nhụy tỷ đến Giang Hải rồi, ta nhớ đôi chân dài của tỷ.”
“Đó là của ta, ngươi đừng có mà giành.” Hạ Thiên tỏ vẻ không vui.
“Anh rể, đừng bủn xỉn thế chứ.” Thạch Thuần cười hí hí, “Cái gì mà của ta của ngươi, cuối cùng không phải đều là của… ngươi à.”
Tả Thanh Long thấy hai người không coi hắn ra gì, vậy mà còn tán tỉnh nhau ở đây, tức đến tý thì nổ phổi, nói với hai nữ tử kia: “Mở công suất lớn nhất, giật điện hai người này thành rác luôn đi.”
Hai nữ tử đó lập tức ấn nút gì đó trên người, chỉ thấy số lượng tia lửa kia tăng lên gấp mười mấy lần, trong không khí tràn ngập tiếng nổ lách tách.
“Trời đậu, thế này thì ta không dám đánh rồi, anh rể lên đi.” Thạch Thuần trông vậy có chút sợ hãi, dù sao nàng cũng mới làm móng mới, nếu như dính ti lửa thì sẽ hỏng mất.
“Giết!” Tả Thanh Long hừ lạnh một tiếng, sau đó ra lệnh.
Hai nữ tử kia nhanh chóng chia làm hai xông về phía Hạ Thiên và Thạch Thuần, dòng điện và tia lửa không ngừng lóe lên, vẻ mặt đằng đằng sát khí, dị thường khủng bố.
“Nếu thích dùng điện thì cần gì mặc quần áo cách điện chứ.” Hạ Thiên cười hì hì, nói với hai người kia: “Chi bằng ta giúp các ngươi một tay, để các ngươi hưởng thụ một chút.”
Vừa nói xong, thân ảnh của Hạ Thiên liền biến mất.
Lúc xuất hiện lại đã xuyên qua hai nữ tử kia, đứng bên người Tả Thanh Long.
“Ngươi xuất hiện từ lúc nào?” Tả Thanh Long bị dọa nhảy dựng lên, nhanh chóng kêu hai người kia: “Hai đứa ngu ngốc các ngươi, bắt hụt người còn không phát hiện, trở về đây cho ta.”
Chỉ thấy hai nữ tử kia không hề động đậy, gương mặt lộ biểu tình cổ quái, dường như vừa đau đớn vừa vui sướng, trong miệng còn phát ra âm thanh khiến người ta xấu hổ.
“Ấy, anh rể quả nhiên vẫn háo sắc như thế.” Thạch Thuần nghe loại âm thanh này không khỏi có chút ghét bỏ.
“Chuyện gì đấy?” Lúc Tả Thanh Long đang muốn quát mắng, đột nhiên vang lên tiếng rắc giòn tan, hai nữ tử kia cả người toát ra khói xanh, ầm ầm ngã xuống.
Đúng lúc này, Tả Thanh Long mới phát hiện dòng điện và tia lửa lóe ra trong người họ đã phát nổ, chẳng trách vừa nãy xuất hiện âm thanh cổ quái đó, thì ra là bị điện giật.
“Đều là phế vật, còn bắt ông đây đích thân động thủ!” Tả Thanh Long tức giận khó áp chế nổi, giơ khẩu súng vàng trong tay ngắm chuẩn vào Hạ Thiên: “Khẩu súng này là kết tinh công nghệ cao cấp nhất ở phòng thí nghiệm của ta, chỉ cần một phát thì dù là thần tiên cũng phải chết chắc!”
“Vậy nổ súng đi, nói nhảm quá đấy.” Hạ Thiên lười biếng ngáp lên ngáp xuống, ngay cả biểu cảm khinh thường cũng lười làm.
Tả Thanh Long vốn muốn dọa Hạ Thiên, nhân cơ hội đàm phán điều kiện, kết quả người ta chẳng thèm để ý hắn, sắp bùng nổ thật rồi: “Con mẹ nó, ngươi đi chết đi!”
“Pằng!”
Một tiếng nổ vang lên, toàn bộ gian phòng này đề bị hồng quang chiếu rọi.
Khí tức vừa nóng cháy và lạnh lẽo trong nháy mắt liền bắn ra, khiến người ta cảm thấy da thịt của bản thân giống như bị mài mòn vậy.
Thạch Thuần kinh ngạc vội nhắm mắt lại, có chút không dám nhìn thẳng vào đạo hồng quang đó.
Vài giây sau, bốn phía yên tĩnh.
Xung quanh im lặng đến mức giống như không có ai cả.
“Thuần nha đầu, đã không sao rồi.” Giọng nói của Hạ Thiên vang lên bên tai Thạch Thuần, khiến nàng bình tĩnh lại.
Lúc Thạch Thuần mở mắt ra, nàng phát hiện biệt thự kia đã không còn nữa, chỉ còn mảnh tường sót lại, khắp nơi đều là dấu vết bị lửa thiêu đốt, cùng với từng tầng băng sương kết tụ lại.
Về người, ngoại trừ hai bọn họ, thì chẳng có bóng dáng ai nữa.
“Những người kia đâu?” Thạch Thuần vô thức hỏi.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Quản bọn hắn làm gì.”
“Anh rể, đừng nói bọn hắn bốc hơi khỏi nhân gian rồi nhé.” Thạch Thuần nhìn xung quanh, đúng là không phát hiện ra cơ thể đứt tay, đứt chân nào của nhân loại.
“Ngươi nghĩ hơi nhiều đấy.” Hạ Thiên tỏ vẻ không quan tâm, “Thiên Đạo tổ qua đây xử lý rồi, mấy tên đần kia đều bị mang đi, đoán chừng là đồ đệ ngoan sẽ phải bận rộn.”
“Hả?” Thạch Thuần ngơ ngác, “Chỉ mấy giây thôi mà đã xảy ra nhiều chuyện như thế à, anh rể, không phải ngươi đang lừa ta chứ.”
Hạ Thiên quay đầu nhìn Thạch Thuần: “Lừa ngươi thì có ích gì.”
“Có mà.” Thạch Thuần cười hì hì, không nói tiếp nữa, nàng tiến lên kéo lấy khuỷu tay Hạ Thiên, “Cơ mà bây giờ ngươi cho ta nhiều lợi ích hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận