Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2307. Một lời không hợp liền nổ bom

“Hạ Thiên, cút ra đây cho ta!”
Bên ngoài vang lên một tiếng gào thét điếc tai nhức óc, sau đó liền gặp một người đàn ông trung niên lưng gù nhảy qua đây, sắc mặt vô cùng tức giận.
“Ta biết ngươi còn chưa chết, mau ra đây, để ta nổ chết ngươi!”
Người đàn ông lưng gù nhìn chung quanh trong khói bụi mịt mù, cái miệng không ngừng kêu gào.
Cách đó không xa, Hạ Thiên ôm Triệu Thanh Thanh, mặt lạnh như tiền nhìn người đàn ông lưng gù, Triệu Hiểu Trác thì lại dùng một tay chỉ âm Thập Cửu, tay còn lại thì đỡ tường đổ, liên tục thở hổn hển.
“Hạ Thiên, ngươi lại từ đâu trêu chọc phải tên thần kinh này thế?” Triệu Hiểu Trác cười khổ nhìn bị chỗ ở Triệu gia bị nổ thành phế tích, “Mẹ nó, đây là sản nghiệp tổ tiên nhà ta, ngươi bồi thường đi.”
“Đầu óc ngươi có bệnh à, nhà của ngươi là do tên đần đó làm nổ, liên quan gì tới ta.” Hạ Thiên liếc nhìn Triệu Hiểu Trác một cái, khó chịu nói.
Triệu Hiểu Trác trừng mắt lại, càng khó chịu hơn, nói: “Ngươi không nghe thấy hắn đang gọi tên ngươi à, không cần phải nói đây rõ ràng là phiền toái do ngươi gây ra, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm.”
“Ta không quen biết tên đần đó, cũng chưa từng thấy hắn.” Hạ Thiên nhìn người đàn ông lưng gù đó, trực tiếp lắc đầu nói: “Vả lại, ta chưa bao giờ gây phiền toái, là bọn đần kia cứ thích kiếm chuyện với ta.”
“Lại cái câu giải thích này nữa.” Triệu Hiểu Trác rên nhẹ một tiếng, hơi bực mình, nói: “Nói chung ngươi mau giải quyết tên kia, nếu không thì một nửa chỗ ở còn lại của Triệu gia ta sẽ không còn nữa, nơi đó có gian phòng mà Vũ Cơ và Yêu Yêu từng ở trước kia.”
Hạ Thiên nhìn thấy người đàn ông lưng gù đang đi tới một nửa chỗ ở của Triệu gia, quả thật có chút lo lắng, gian phòng của 2 lão bà Đại và Tiểu yêu tinh quả thật không thể để đồ đần này làm nổ.
“Này, đồ đần, ta ở chỗ này.” Hạ Thiên kêu một câu với người đàn ông lưng gù kia.
Tên đàn ông lưng gù đó nghe được âm thanh, quay người lại, quả nhiên nhìn thấy Hạ Thiên, trong đôi mắt lập tức hiện lên vẻ oán độc: “Hạ Thiên, ngươi quả nhiên ở đây, để mạng lại!”
“Sư phụ, người này thực sự là oán hận ngươi ngút trời.” Triệu Thanh Thanh không nhịn được hỏi: “Ngươi thật sự không có chút ấn tượng gì về hắn sao?”
Hạ Thiên tương đối thẳng thắn, trực tiếp lắc đầu: “Không có.”
“Chết hết cho ta!” Người đàn ông lưng gù không nói hai lời, trực tiếp đưa tay chỉ về phía Hạ Thiên, chỉ thấy phía sau lưng hắn đột nhiên hiện ra một khe nứt, sau đó liền có mười mấy đạo ánh lửa bắn vèo ra từ bên trong.
“Là bom mini! Tránh mau!” Triệu Hiểu Trác nhìn thấy loại ánh lửa này, da đầu lập tức tê dại, lớn tiếng nhắc nhở.
Hạ Thiên quả thật rất nhanh, tránh nhanh hơn những người khác rất nhiều, thậm chí ngay cả Triệu Thanh Thanh cũng không kịp chú ý tới.
“Vãi chưởng, ngươi tránh kiểu này thì mất nhân tính quá.” Triệu Hiểu Trác không nhịn được phỉ nhổ một câu, “Ngay cả Thanh Thanh tỷ cũng không mang theo à?”
Triệu Thanh Thanh trừng Triệu Hiểu Trác một cái: “Ngươi nhìn kỹ đi rồi hẵng nói.”
“Hả?” Triệu Hiểu Trác chờ một hồi, phát hiện những quả bom kia lại không có nổ tung, không khỏi có chút kỳ quái, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào mà Hạ Thiên đã bắt hết những quả bom do người đàn ông lưng gù đó bắn ra vào trong tay.
Người đàn ông lưng gù càng phẫn nộ hơn, quát Hạ Thiên: “Ta xem ngươi có thể ngăn cản được bao nhiêu phát!”
Thân ảnh của Hạ Thiên lóe lên, đi tới bên cạnh người đàn ông lưng gù, giơ tay liền đập bẹp những trang bị dính sau lưng hắn.
“Ngươi cho rằng làm như vậy là có thể ngăn cản được ta sao?” Người đàn ông lưng gù cười gằn không ngớt, thân thể cấp tốc toả nhiệt bành trướng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, sau đó hét lớn một tiếng, “Hạ Thiên, đi chết đi cho ta!”
“Thích chơi bom đúng không, vậy cứ để ngươi tự mình nếm thử mùi vị của bom.” Hạ Thiên hơi mất kiên nhẫn, trực tiếp nhét toàn bộ bom lấy được vừa nãy vào trong miệng người này, sau đó tiện tay đâm hắn thêm một châm.
“Khụ khụ khụ...” Người đàn ông lưng gù kinh hoảng không ngớt, liên tục đưa tay ôm cổ họng, nhưng đáng tiếc vô dụng, đành phải nhìn Hạ Thiên với vẻ oán độc hơn: “Hạ Thiên, ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.”
Triệu Thanh Thanh có chút ngạc nhiên: “Ngươi với sư phụ ta rốt cuộc có thù oán gì, cần gì phải thành ra như thế chứ?”
“Hừ, ta với hắn có huyết hải thâm cừu...” Người đàn ông lưng gù chỉ vào Hạ Thiên, ngay thời điểm vừa muốn kể chuyện cũ, Hạ Thiên bỗng dưng mở miệng ngắt lời, nói: “Ta không rảnh nghe đồ đần nhà ngươi nói nhảm, những tên đần khác đang ở đâu, bây giờ cùng nhau giải quyết một thể luôn.”
“Ta sẽ không nói cho ngươi.” Người đàn ông lưng gù trừng mắt lên, quát Hạ Thiên: “Coi như ta không giết được ngươi, bọn họ cũng nhất định sẽ giết ngươi.”
“Ngươi không nói, ta cũng có thể tìm ra, chỉ là chẳng muốn lãng phí thời gian.” Hạ Thiên đã sớm mất hứng lắng nghe lý do báo thù của tên đần này, quay đầu nói với âm Thập Cửu: “Ngươi dẫn ta đi tìm bọn ngu kia.”
Âm Thập Cửu gật gù, lập tức cất bước về phía trước, chuẩn bị dẫn đường cho Hạ Thiên.
“Ngươi đi chậm quá.” Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó tay trái nhấc âm Thập Cửu lên, tay phải mang người đàn ông lưng gù đó theo, thân hình lóe lên, trong nháy mắt liền biến mất.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận