Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2142. Ra đường không mang não

Tiên Vân đại lục, Vân Châu.
Lúc hoàng hôn, xe ngựa của đám người Hạ Lãnh đã tới một thị trấn nhỏ tên là Hòe Khâu.
Sắc trời đã tối, gấp rút lên đường cũng không tiện lắm, thế là bọn hắn lựa chọn qua đêm ở nhà trọ duy nhất trong thị trấn.
Người ta gọi nhà trọ này là Vân Lai, ý nghĩ chính là khách đến như mây. Đáng tiếc là thị trấn nhỏ này ở vị trí tương đối vắng vẻ, nhà trọ cũng không nằm bên cạnh đường lớn, bình thường có rất ít lữ khách qua lại.
Tuy nhiên, hôm nay có thể là một ngoại lệ, việc làm ăn trong quán trọ rất khá khẩm, thỉnh thoảng lại có người tìm đến tá túc. Bên trong tiệm có một trưởng quỹ và một tiểu nhị, vì vậy hai người bọn hắn vô cùng bận rộn.
“Mấy vị quan khách, thật ngại quá, ở đây đông khách rồi.” Chủ quầy lau mồ hôi trên trán, áy náy nhìn bọn hắn nói: “Cũng không biết tại sao hôm nay lại buôn bán tốt như vậy, mấy năm rồi ta không gặp phải tình huống này, hay các vị ở tạm chuồng ngựa một đêm được không?”
Tiêu Tú Nhi nghe vậy lập tức buồn bực, nhìn chưởng quỹ nói: “Công tử nhà ta có thân phận như thế nào, làm sao có thể ở trong chuồng ngựa được chứ!”
Hạ Lãnh liếc Tiêu Tú Nhi một cái, hắn thực sự không quan tâm đến mấy chuyện thể diện, đừng nói ngủ chuồng ngựa, cho dù ngủ ngoài đường cũng không sao, chỉ là thân thể của Tiêu Tú Nhi và Phong Thiên Linh chưa chắc đã chịu nổi..
“Chỗ ta thật sự không còn phòng.” Chưởng quầy khổ sở nói: “Nếu không thì các ngươi thử đến một nhà dân trong thị trấn tá túc xem.”
“Không được.” Tiêu Tú Nhi lắc đầu: “Người ta khó khăn lắm mới ngủ an giấc, bây giờ đánh thức bọn hắn không tốt lắm. Ngươi mở nhà trọ, nào có đạo lý đuổi khách ra ngoài.”
“Vậy ta thật sự không còn cách nào nữa.” Chưởng quỹ giang hai tay ra: “Không phải là tiểu lão nhân không muốn kiếm tiền, thật sự là không còn phòng mà.”
“Chúng ta sẽ thêm tiền, ngươi để cho chúng ta một căn phòng trống.” Tiêu Tú Nhi nhanh chóng nghĩ ra một phương án điều hòa. Tóm lại là nàng tuyệt đối không cho phép công tử nhà mình ngủ ngoài đường.
Chưởng quỹ đảo mắt một vòng, lập tức nở nụ cười: “Tăng bao nhiêu?”
“Thế này đủ chưa?” Tiêu Tú Nhi ném một túi tiền vàng nhỏ lên bàn. “Đủ chưa?”
“Đủ, đủ, đủ rồi!” Chưởng quỹ cười lộ cả hàm răng, ước lượng túi tiền vàng kia, vội vàng hô lên: “Tiểu nhị mau tới đây, dọn dẹp phòng của ngươi một chút đi, để cho mấy vị khách này vào ở.”
Một tiểu nhị gầy gò vội vàng chạy từ trên lầu hai xuống, vừa nghe thấy lời của chưởng quỹ thì sững sờ, nói: “Chưởng quỹ, phòng của ta đã nhường cho ba vị khách trước rồi.”
“Có sao?” Chưởng quỹ ngây ngốc một chút: “Có phải ngươi nhớ lộn rồi không?”
Tiểu nhị lại nói: “Chính là ba vị khách cầm theo kiếm cho chưởng quỹ năm lượng bạc.”
Cuối cùng chưởng quỹ cũng nhớ ra, ảo não vỗ đầu một cái: “Ai nha, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Đừng diễn nữa, ngươi đã thu tiền rồi. Nếu không có phòng, ngươi hãy xem chúng ta thu thập ngươi như thế nào đi.” Tiêu Tú Nhi khoanh tay cười lạnh, nàng rất không ưa cái trò lừa bịp này.
“Nếu không có phòng, hay là tới phòng của ta đi.” Một bóng người dựa vào lan can lầu hai cười nói với Tiêu Tú Nhi: “Bản công tử thích nhất là tiểu cô nương xinh đẹp như ngươi, ta chắc chắn sẽ yêu thương ngươi thật tốt.”
Mấy người Hạ Lãnh ngẩng đầu nhìn về phía người vừa nói chuyện kia, phát hiện đó là một nam nhân trung niên mặc cẩm y. Không nói đến vóc người thấp bé, hắn lại còn béo như một quả bóng, đôi mắt nhỏ lộ ra tia hèn mọn.
“Từ đâu tới một con lợn béo đáng chết vậy, thế mà lại nói được tiếng người.” Mồm miệng Tiêu Tú Nhi cũng thật độc. “Có vẻ như Vân Châu đúng là một nơi phì nhiêu màu mỡ, ngay cả heo cũng ở nhà trọ sao?”
Nam nhân trung niên mặc cẩm y giận tím mặt, ngón tay mập mạp chỉ về phía Tiêu Tú Nhi: “Ngươi, tiện tỳ kia, ngươi mắng ai là heo?”
“Mắng ngươi đấy!” Tiêu Tú Nhi trừng mắt nhìn đối phương: “Heo mập, con lợn béo đáng chết, béo trục béo tròn.”
“Được, được lắm, hôm nay ta nhật định phải để tiểu tiện tỳ ngươi nếm thử sự lợi hại của bổn công tử.” Nam nhân trung niên mặc cẩm y không kiềm chế được cơn giận, hắn nói với hai người đứng sau lưng: “A Giáp, A Ất, bắt tiện tỳ đó tới cho ta.”
Hai bóng người nhảy từ lầu hai xuống, vươn tay nắm lấy vai Tiêu Tú Nhi.
Mồm miệng Tiêu Tú Nhi lợi hại, nhưng thật ra lá gan của nàng rất nhỏ, vì vậy nàng lập tức trốn sau lưng Hạ Lãnh.
Đương nhiên, không cần tới Hạ Lãnh ra tay, Cơ Cửu đã trực tiếp một đấm một người ngã xuống đất.
“Ồ, hộ vệ này của ngươi không tệ nha, nhường cho ta thì thế nào?” Nam nhân trung niên mặc cẩm ý không những không giận mà còn vui vẻ, hắn rất vừa ý Cơ Cửu: “Ta trả năm trăm lượng bạc, được không?”
Bây giờ, Hạ Lãnh coi như đã hiểu vì sao lão phụ thân không đáng tin cậy kia của hắn luôn thích gọi người khác là đồ ngốc rồi, đúng là có vài người đi ra ngoài hoàn toàn không mang theo não.
“Xem ra là ngại ít?” Nam nhân trung niên mặc cẩm y cười cười, không để bụng nói: “Năm ngàn lượng vàng đó, ngươi bán cho ta tên hộ vệ và tiểu tỳ nữ này đi.”
Hạ Lãnh hoàn toàn không thèm để ý đến loại người này, hắn chỉ nói với chưởng quầy: “Ta không quan tâm ngươi làm như thế nào, tóm lại ngươi mau chóng dọn dẹp sạch sẽ một căn phòng, nghe rõ chưa?”
“Vâng vâng vâng, ta sẽ để tiểu nhị lập tức đi dọn dọn căn phòng của ta.” Lúc đầu, chưởng quỹ còn muốn mượn cơ hội để bắt chẹt một ít tiền, nhưng vừa đối diện với ánh mắt của Hạ Lãnh, hắn không hỏi sợ hãi: “Tiểu nhị, ngươi đứng thất thần làm gì, còn không đưa vị công tử này lên phòng đi!”
Tiểu nhị gật đầu, lập tức đi trước dẫn đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận