Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1760. Muốn gả cho anh rể

"Cũng được thôi, dù sao hiện tại bên Tiểu muội chân dài chơi không vui." Hạ Thiên không có ý kiến gì, bây giờ hắn đang ở trong trạng thái ăn không ngồi rồi.
"Ai, anh rể, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi." Thạch Thuần bắt đầu lôi kéo Hạ Thiên đi ra ngoài, "Ta còn chưa ăn sáng nữa, bây giờ vừa vặn ăn cơm trưa."
Đừng nhìn hôm nay Hạ Thiên bay qua bay lại liên tục, nhưng thật ra bây giờ vẫn còn rất sớm, lúc này mới chỉ có một giờ trưa, ăn cơm trưa là hoàn toàn không có vấn đề.
"Ta đi thay quần áo!" Vân Tiểu Đông chạy vào phòng của mình, hiển nhiên cũng chuẩn bị đi theo ăn cơm.
Có rất nhiều nhà hàng khách sạn ở thị xã Mộc Dương, dù sao thì đây cũng là thành phố du lịch, vấn đề ăn ở rất quan trọng, hơn nữa giá cả rất tốt, trên cơ bản không tồn tại chuyện cố ý lừa gạt du khách. Có điều rất nhiều du khách thích ăn một chút đặc sản địa phương hay thịt rừng gì đó, cho nên loại nhà hàng này mọc lên rất nhiều.
Còn về Thạch Trường Canh, hắn là người địa phương cho nên không có hứng thú gì đối với đặc sản địa phương hay thịt rừng, Thạch Thuần cũng vậy, cho nên bọn họ tìm một nhà hàng bán món Trung tương đối xa hoa nhưng không có đặc sắc gì rồi đặt một phòng nhỏ, tiếp theo Thạch Thuần hào phóng kêu rất nhiều món ăn, ừm, nàng biết Hạ Thiên ăn rất khỏe.
Đương nhiên, hiện tại Thạch Thuần cũng ăn khỏe không kém.
Đặc biệt là sau khi Thạch Thuần đã trở thành người tu tiên Kim Đan kỳ, càng có thể ăn nhiều hơn.
"Mười phần cơm lam, còn có hai chai rượu ống trúc." Thạch Thuần chọn món ăn xong thì lại gọi thêm chút món ăn, tiếp theo quay sang nói với Hạ Thiên: "Anh rể, cơm lam và rượu ống trúc ở nơi này không tệ, còn lại đều bình thường, nhưng hương vị cũng khá ổn."
"Không sao, ta không kén ăn." Hạ Thiên lười biếng nói, hắn thật sự không yêu cầu gì về đồ ăn, hắn chỉ yêu cầu cao khi chọn vợ mà thôi.
Thức ăn được đưa lên tương đối chậm, rượu thì lại được đưa lên ngay lập tức, Thạch Thuần đánh vỡ ống trúc, bắt đầu rót rượu cho Hạ Thiên, tiếp theo lại rót một ít cho Thạch Trường Canh, cuối cùng rót cho chính mình một ly.
"Nè, ta cũng muốn uống." Vân Tiểu Đông la một câu.
"Con nít con nôi không thể uống rượu." Thạch Thuần cười hì hì, tiếp đó giơ ly lên, "Nào, anh rể, ba, chúng ta chúc mừng Vân Tiểu Đông bị người ám sát......"
"Thạch Thuần, ngươi nói cái gì vậy hả?" Vân Tiểu Đông lập tức giận.
"Ta còn chưa nói xong đâu, ngươi gấp cái gì chứ?" Thạch Thuần chớp chớp cặp mắt xinh đẹp, "Chúng ta chúc mừng ngươi bị người khác ám sát nhưng không chết, điều đó chẳng lẽ không đáng chúc mừng sao?"
"Bại hoại thúc thúc, ngươi phải giúp ta đó! Thạch Thuần luôn ức hiếp bắt nạt ta!" Vân Tiểu Đông có chút buồn bực, thế là bắt đầu cầu viện Hạ Thiên.
"Tiểu Đông à, ngươi ngốc quá đi, làm sao anh rể có thể giúp ngươi được chứ? " Thạch Thuần cười hì hì, "Chị ta thương ta, anh rể đương nhiên cũng sẽ thương ta, với lại, ta chuẩn bị qua mấy năm nữa sẽ làm vợ nho nhỏ của anh rể, cho nên anh rể nhất định sẽ đối xử tốt với ta hơn ngươi rồi! Mà ngươi không có cơ hội này đâu, dung nhan ngươi không dễ nhìn, anh rể cũng sẽ không thích ngươi."
"Khụ khụ!" Thạch Trường Canh ho sặc sụa, nha đầu này nói năng bậy bạ cái gì vậy?
"Ba à, ngươi bị cảm sao? Trời nóng bức quá nên ngươi bị cảm mạo rồi à?" Thạch Thuần có chút ngạc nhiên nhìn Thạch Trường Canh, "Có cần anh rể chữa cho ngươi không?"
"Thuần Thuần, ngươi đừng quậy nữa!" Thạch Trường Canh trầm giọng nói.
"Ta không quậy nha, dù sao thì ta vẫn không tìm được bạn trai thích hợp." Thạch Thuần bĩu môi, "Trên thế giới này không có ai xứng đôi với người xinh đẹp như ta cả, ừm, cũng chỉ còn anh rể là không tồi, nếu để cho đám nam nhân kia được tiện nghi, còn không bằng để anh rể chiếm tiện nghi nha."
Nói đến đây, Thạch Thuần cười hì hì với Hạ Thiên: "Anh rể thấy ta nói có đúng không?"
"Không đúng, là ngươi chiếm tiện nghi của ta, chứ không phải là ta chiếm tiện nghi của ngươi." Hạ Thiên cực kỳ nghiêm túc sửa lại: "Làm vợ nhỏ của ta là ngươi chiếm tiện nghi, ừm, đúng rồi, ngươi chỉ có thể là vợ nho nhỏ số hai, ta đã để lại vị trí số một cho Tiểu muội chân dài rồi."
"Số hai cũng không sao nha, ai, anh rể, sau này ta có thể ngủ chung với Nhụy Nhụy tỷ tỷ không?" Thạch Thuần chớp mắt, dường như đang có ý đồ xấu gì đó.
"Chuyện đó để sau hãy nói." Hạ Thiên thuận miệng đáp lại.
"Thạch gia gia, ngươi cũng mặc kệ không quản sao? Thạch Thuần muốn cướp Bại hoại thúc thúc với mẹ đấy!" Vân Tiểu Đông trông có vẻ rất tức giận.
"Ta là người giúp chị ta ở bên anh rể, ta mới không phải là cướp đâu." Thạch Thuần cười hì hì, "Chị ta chắc chắn sẽ không phản đối."
Thạch Trường Canh có chút bất đắc dĩ trong lòng, dự cảm không tốt của hắn đã được chứng thực rồi, xem ra bảo bối của hắn hơn phân nửa vẫn không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Hạ Thiên.
Chỉ là hắn thật ra không quản được, hơn nữa hắn cũng biết bản thân không có cách nào ngăn cản. Mặt khác, có một sự thật mà hắn không thể thừa nhận, ngay cả bản thân hắn đều cảm thấy nếu để cho bảo bối của mình sống cùng với một nam nhân bình thường cả đời, vậy còn không bằng để nàng đi theo Hạ Thiên.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này, mấu chốt là xem chính bản thân Thạch Thuần, nhưng vấn đề là, hắn thật ra biết trong lòng Thạch Thuần vẫn luôn có chút sùng bái Hạ Thiên.
Lúc này thì điện thoại của Thạch Trường Canh lại vang lên, hắn cũng lập tức tiếp nhận cuộc gọi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận