Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3357: Nàng cần gia tăng trí thông minh

“Ngươi cũng muốn chết sao?” Lãnh Như Diễm quả nhiên phá phòng, cầm hàn diễm phiến phóng đến chỗ Ninh Nhụy Nhụy: “Vậy bổn công tử sẽ thành toàn… Phốc.”
Hắn ta còn chưa vọt đến trước mặt Ninh Nhụy Nhụy, ngực của hắn ta bỗng dưng bị một thanh trường kiếm xuyên thủng, há miệng phun ra một ngụm máu.
Thanh trường kiếm xuyên qua cơ thể Lãnh Như Diễm, còn kéo dọc xuống thêm hơn ba chục mét.
“Cái này… là cái gì?” Lãnh Như Diễm mở to mắt, khó có thể tin. Hắn ta dự cảm được Hạ Thiên khó đối phó, cho nên mới cố ý phóng đến chỗ Ninh Nhụy Nhụy, muốn cưỡng ép nàng làm thẻ đánh bạc làm khó Hạ Thiên.
Nhưng hắn ta đã tính sai, hoặc có thể nói hắn ta đã quá xem nhẹ Ninh Nhụy Nhụy.
Vừa lúc Ninh Nhụy Nhụy đã cho hắn ta một kích trí mạng.
Một kiếm đâm thủng tim hắn ta.
“Đây được gọi là Lưu Vân Thiết Nhận, là một thanh thần binh lợi khí. Ngươi có nhìn thấy qua chưa?” Ninh Nhụy Nhụy cười nhạt, có chút mỉa mai nhìn Lãnh Như Diễm: “Có phải ngươi cho rằng ta chỉ là một bình hoa?”
Lãnh Như Diễm im lặng, há miệng muốn chửi tục, Ninh Nhụy Nhụy bỗng thu trường kiếm lại. Tim của hắn ta đau kinh khủng, nói không ra lời. Hắn ta chán nản ngã xuống đất, ánh mắt rất nhanh không còn thần thái.
“A, tiểu muội chân dài, nàng còn giữ cái thứ này sao?” Hạ Thiên tất nhiên cũng nhận ra Lưu Vân Thiết Nhận. Đây là Cát Đạo Nhân đã tặng cho bọn họ khi còn ở bí cảnh Quy Khư. Lúc đó, bọn họ đã dự định trả lại cho An Tâm Quán ở Chung Nam Sơn, nhưng Khâu quán chủ đã chuyển cho Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy cất Lưu Vân Thiết Nhận, thản nhiên nói: “Đồ tốt đương nhiên phải lấy ra dùng. Huống chi, thực lực của ta không đủ, không giữ thần khí phòng thân mới là ngu ngốc.”
“Ừm, cũng đúng.” Hạ Thiên gật đầu: “Tiểu muội chân dài, thực lực của nàng đích thật không được.”
Ninh Nhụy Nhụy tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ta nói nhiều như vậy, ngươi chỉ nhớ kỹ mỗi câu này?”
“Nửa câu sau của nàng đều không thành vấn đề.” Hạ Thiên cười nói: “Nếu nàng muốn nâng cao thực lực, thật ra ta còn biện pháp tốt hơn nhiều. Tiểu muội chân dài, nàng có muốn thử một chút hay không?”
“Ngươi nghĩ hay lắm, ta không bị ngươi lừa đâu.” Ninh Nhụy Nhụy ở chung với Hạ Thiên thời gian không ngắn, huống chi A Cửu thường xuyên nhắc nhở, làm sao mà không biết tên lưu manh này đang suy nghĩ chuyện gì.
Hạ Thiên bĩu môi nói: “Tiểu muội chân dài, nàng đang nói nhảm đấy. Đang đẹp, ai lại nghĩ đến xấu chứ?”
“Ta thấy ngươi xấu đấy.” Ninh Nhụy Nhụy liếc hắn một cái: “Trong đầu ngươi ngày nào cũng chỉ có mỗi chuyện đó, khó trách Cửu tỷ tỷ cảm thấy chán ghét ngươi.”
“Không có mà.” Hạ Thiên suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Cửu nha đầu tuyệt không chán ghét ta, lần nào gặp ta đều rất vui vẻ, thậm chí còn chủ động hơn cả ta…”
“A…” Ninh Nhụy Nhụy hét to một tiếng, trừng mắt với Hạ Thiên: “Đừng nói ta chuyện này, ta không muốn nghe.”
Hạ Thiên nói: “Tiểu muội chân dài, nàng có thể không nghe, chúng ta trực tiếp làm đi.”
“Làm cái đầu ngươi đấy.” Ninh Nhụy Nhụy tức giận đến phổi muốn nổ tung: “Nếu ngươi còn nói như vậy nữa, ta đi một mình, về sau ta đi đâu cũng không bao giờ có ngươi.”
Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ta không nói nữa.”
Không đợi Ninh Nhụy Nhụy thả lỏng một hơi, phần eo đã bị xiết chặt, lại bị ôm, tuy nhiên, nàng chỉ nhếch miệng không nói gì nữa.
Đi được một lát, hai người tiến vào một khu rừng xanh um tươi tốt.
Chỉ là nơi màu xanh này lại thấp thoáng lãnh quang mỏng nhạt.
“Khoan đã, đây là cái gì?” Ninh Nhụy Nhụy chợt phát hiện lãnh quang đó từng chút một bay vào cơ thể Hạ Thiên.
“Đây là dư vị hàn khí, không cần để ý đâu.” Hạ Thiên đã sớm phát hiện, nhưng không thèm quan tâm, bởi vì lãnh quang này thật ra chỉ là hàn khí thiên nhiên.
Ninh Nhụy Nhụy nghi hoặc hỏi: “Chúng không có vấn đề gì đối với cơ thể ngươi sao?”
“Có vấn đề gì chứ?” Hạ Thiên giải thích: “Bản thân ta là Băng Hỏa linh thể, tất cả hàn khí, hỏa diễm chỉ mang lại chỗ tốt cho ta mà không hề có chỗ xấu.”
“Đúng là thần kỳ.” Ninh Nhụy Nhụy lại nghĩ đến một vấn đề: “Có phải nếu gặp được hỏa khí, ngươi sẽ dùng băng linh khí để chống cự, gặp được hàn khí, ngươi sẽ dùng hỏa linh khí để chống cự?”
Hạ Thiên nhìn Ninh Nhụy Nhụy giống như nhìn một kẻ ngốc: “Tiểu muội chân dài, một thời gian không gặp, tại sao đầu óc của nàng càng lúc càng ngốc vậy?”
“Ta nói sai cái gì sao?” Ninh Nhụy Nhụy không hiểu: “Ngươi mới càng lúc càng ngốc đấy.”
Hạ Thiên lắc đầu: “Haiz, tiểu muội chân dài, nàng ngốc đến mức ngay cả mình rất ngốc cũng không biết sao. Điều này nhất định không được rồi.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Ninh Nhụy Nhụy còn chưa lấy lại tinh thần: “Ta nói gì sai sao? Nếu ngươi không nói rõ, ta không để yên cho ngươi đâu.”
“Tiểu muội chân dài, nàng hãy dùng cái đầu hạt dưa của nàng mà suy nghĩ cho thật kỹ.” Hạ Thiên thật sự nôn nóng thay cho trí thông minh của Ninh Nhụy Nhụy: “Ta sẽ dùng hỏa linh khí hấp thu hỏa khí, dùng băng linh khí hấp thu hàn khí, không tốt sao? Tại sao lại phải chống cự?”
Lúc này, Ninh Nhụy Nhụy mới bừng tỉnh. Nàng đã rơi vào nhầm lẫn về tư duy: “Đúng, vì sao ta lại không nghĩ đến điều này nhỉ?”
“Tiểu muội chân dài, tình huống của nàng có chút nghiêm trọng rồi đấy.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy cần phải mê hoặc nàng để gia tăng chỉ số thông minh.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Ngươi nói mê hoặc là đứng đắn sao?”
“Đương nhiên là đứng đắn rồi.” Hạ Thiên nghiêm túc gật đầu: “Chỉ cần châm cho nàng hai châm là được.”
Ninh Nhụy Nhụy nửa tin nửa ngờ: “Chỉ đơn giản như vậy thôi à?”
‘Đương nhiên là không rồi.” Lúc này, một âm thanh từ đằng xa vang lên: “Nếu ngươi tin lời nói tên đại sắc lang này, trí thông minh của ngươi mới đúng là có vấn đề.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận