Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3834: Ghen cũng phải ghen cho đúng đối tượng

“Ngươi không đi sao?”
Ninh Nhụy Nhụy quay đầu nhìn lại, phát hiện bên cạnh có thêm một người, quả nhiên là nữ nhân che mặt vừa rồi.
“Đi, nhưng…” Nữ nhân che mặt cười nói: “Ta biết nơi nào có Hạ Thiên, nơi đó khẳng định không thiếu náo nhiệt, cho nên ta lại quay về.”
Ninh Nhụy Nhụy có chút cảnh giác nhìn nữ nhân trước mặt: ‘Ngươi và bọn họ cùng một bọn mà.”
“Ngươi đoán sai rồi.” Nữ nhân che mặt lắc đầu: “Ta và bọn họ không chung một đường. Bọn họ không xứng cùng một nhóm với ta.”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng hỏi lại: ‘Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?”
“Ngươi tin hay không không quan trọng.” Nữ nhân che mặt lắc đầu, quay sang nhìn Hạ Thiên: “Hắn tin là được rồi.”
“Hạ Thiên, ngươi không tin nàng ta phải không?” Ninh Nhụy Nhụy lập tức hỏi: “Nữ nhân này khẳng định có vấn đề, tốt nhất nên bắt lại thẩm vấn một chút, ai biết được nàng ta có âm thầm giở trò hay không.”
Hạ Thiên nhìn nữ nhân che mặt một chút, sau đó nói với Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, nàng không cần để ý nàng ta. Cho dù nàng ta có lén lút giở trò, cũng sẽ không làm gì được chúng ta.”
“Không thể nào, ngươi thật sự tin tưởng nàng ta?” Ninh Nhụy Nhụy không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Nữ nhân đó che che giấu giấu, nói chuyện làm việc cũng không rõ ràng, không có chỗ nào có thể tin cậy được.”
“Được rồi, ta cho ngươi biết nguyên nhân.” Nữ nhân che mặt tháo mạng che mặt của mình xuống, lộ ra hình dáng của mình.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn nữ nhân kia: “Ta cũng vẫn không biết, nhìn mặt ngươi cũng không quá đẹp.”
Nói xong, nàng quay sang nhìn Hạ Thiên: “Này, không phải ngươi coi trọng nàng ta, cho nên mới tin tưởng nàng ta chứ?”
“Tiểu muội chân dài, cho dù nàng ghen cũng phải ghen cho đúng đối tượng.” Hạ Thiên trực tiếp phủ nhận.
Ninh Nhụy Nhụy trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ghen cái đầu ngươi đấy. Nữ nhân ngươi nhiều như vậy, nếu ta ghen, chắc ghen đến chết quá.”
Nói xong, nàng phát hiện có chỗ không ổn, lập tức sửa lại: “Ta cũng không phải người của ngươi, tại sao lại phải ghen ngươi chứ?”
Nữ nhân che mặt nghe Ninh Nhụy Nhụy nói, không khỏi mỉm cười, cười Ninh Nhụy Nhụy kiên trì một cách đáng thương, đồng thời cũng cười Ninh Nhụy Nhụy đã rơi vào lưới tình mà không biết.
“Ngươi cười cái gì?” Ninh Nhụy Nhụy khá mẫn cảm, lập tức trừng mắt với nữ nhân kia: “Ngươi còn chưa xưng tên ra. Rốt cuộc ngươi là ai, muốn làm gì?”
“Được rồi, ta nói thẳng. Ta tên Tô Mộng Lệ, người của Thiên Cung.” Nữ nhân kia mỉm cười, thản nhiên nói: “Ta đã từng gặp ngươi ở Long Hổ Sơn, chỉ là ngươi chưa từng gặp qua ta thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy vẫn không ngừng cảnh giác: “Gặp qua thì thế nào? Ai biết được đây có phải là gương mặt thật của ngươi không?”
“Yên tâm đi, có phải hay không cũng không đáng kể.” Tô Mộng Lệ mỉm cười: “Chỉ cần ngươi nhớ kỹ, ta tuyệt không có ác ý với các ngươi là được rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy hỏi ngược lại: “Ngươi nói không có ác ý thì không có ác ý sao?”
“Nếu như ta thật sự có ác ý, ngươi hẳn đã sớm cảm thấy rồi.” Tô Mộng Lệ mỉm cười: “Ngươi chỉ không phục Hạ Thiên tin tưởng ta mà thôi. Nói cho cùng, ngươi vẫn đang ghen.”
“Đánh rắm.” Ninh Nhụy Nhụy tức giận trừng Tô Mộng Lệ: “Ta gặp ngươi đã cảm thấy ngươi nhất định có âm mưu quỷ kế gì đó.”
Tô Mộng Lệ mỉm cười nói: “Có nhưng không phải nhằm vào các ngươi. Cho nên, ngươi không cần kích động như vậy.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng lười nhiều lời với nàng, hỏi thẳng: “Đừng nói nhảm nữa. Ngươi nói thẳng đi ngươi muốn làm gì.”
“Thật ra ta đến Tuyết Thành chủ yếu là có ba chuyện, hoặc có thể nói là lấy đi ba món đồ.” Tô Mộng Lệ dựng một ngón tay, chỉ Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên: “Miếu Tuyết Tiên này có vật thứ nhất mà ta muốn.”
“Thứ gì?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
Thân ảnh Tô Mộng Lệ khẽ động, vọt đến trước một đống phế tích, tìm kiếm hai lần, sau đó nhặt lên một món đồ rồi nhanh chóng trở về, lắc lư cái vật đó: “Chính là cái này, hồn địch.”
Ninh Nhụy Nhụy cau mày, không khỏi quát hỏi: “Tiết Hạo Trì dùng thứ này để khống chế Tuyết tiên tử, còn có những vị khách hành hương, ngươi lấy nó làm gì?”
“Yên tâm đi, ta không dùng nó làm chuyện xấu đâu.” Tô Mộng Lệ mỉm cười, lấy ra một cái túi đút cây sáo vào: “Thứ này thật ra vốn thuộc về Thiên Cung chúng ta, về sau bị người ta đánh cắp. Ta cũng phải tìm hiểu nhiều nơi mới biết thứ này rơi vào tay Đại trưởng lão Tiết Vạn Tinh của phái Tuyết Sơn.”
“Ngươi trực tiếp cướp lại không được sao?” Ninh Nhụy Nhụy có chút hoài nghi: “Ta tin ngươi có thực lực này.”
Tô Mộng Lệ mỉm cười giải thích: “Cái này đương nhiên rồi. Tiết Hạo Trì chỉ là phế vật nhưng gia gia của hắn ta lại không phải người bình thường, ít nhất ta không phải là đối thủ. Cho nên, ta chỉ có thể dùng trí. Ta biết mỗi tháng sẽ có hai ba ngày như thế này, Tiết đại trưởng lão cũng sẽ đưa cây sáo cho cháu trai của mình mượn để tùy cơ ứng biến. Cho nên mới có hôm nay.”
Câu kế tiếp không cần phải nói, Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy cũng biết là có ý gì.
“Hai món còn lại thì sao?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi tiếp.
Tô Mộng Lệ do dự một chút, sau đó trả lời: “Hai thứ khác tạm thời ta không nói được, bởi vì ta còn chưa nhìn thấy chúng, chỉ có suy đoán đại khái, nói ra cũng không có ý nghĩa gì.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Không cần nói, dù sao ta cũng không có hứng thú.”
“Hắc hắc, Hạ Thiên, quả nhiên vẫn là ngươi nhạy cảm.” Tô Mộng Lệ mỉm cười, trong ánh mắt có chút tán thưởng.
Lúc này Ninh Nhụy Nhụy mới kịp phản ứng. Nữ nhân này muốn thu hút sự chú ý của bọn họ, sau đó kéo bọn họ vào trong cục, nàng ta sẽ thuận tiện mượn Hạ Thiên đạt thành mục đích của nàng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận