Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2435: Thánh điện

"Két két —— "
Cửa đá cũ kỹ từ từ mở ra, phát ra tiếng “két két” chầm chậm.
"Ngươi tự đi vào trong đi." Bạch Tiêm Tiêm đứng ở cửa ra vào, nhắc nhở với Hạ Thiên: "Tộc trưởng bọn ta, còn có Y tỷ tỷ cũng ở đấy. Khi tiến vào, ngươi cứ đi theo mũi tên chỉ đường, đừng có đi loạn một mình, lỡ mà đạp phải cơ quan, thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi."
"Vợ tương lai, nàng không dẫn ta tiến vào à?" Hạ Thiên hơi nghi hoặc nhìn Bạch Tiêm Tiêm.
"Nói lại lần nữa, ta không phải vợ bé của ngươi." Bạch Tiêm Tiêm trừng Hạ Thiên một cái, mím môi, trịnh trọng nói: "Ta còn có việc khác cần phải làm, đi thẳng một mạch tới trung tâm Thánh Điện, ngươi cũng không là tiểu hài tử, không cần người khác phải dẫn theo."
Hạ Thiên trịnh trọng nói: "Vợ tương lai, vậy nàng có từng cân nhắc cái khả năng ta là một tên mù đường không?" Từ khi phần lớn các bà vợ của hắn đi tới Tiên Vân đại lục, thật ra hắn vẫn có chút cô đơn, mặc dù đại doanh hậu cung của hắn lại thêm Lam Y Nhân, Ninh Nhụy Nhụy, Tô Bối Bối, còn có đồ đệ ngoan Triệu Thanh Thanh…
Nhưng mà nhân số vẫn còn ít, vất vả lắm mới gặp phải một tiểu mỹ nữ sắc đẹp thượng thừa ở một hòn đảo nhỏ trên biển, đương nhiên phải tìm cách trêu ghẹo.
"Cứ đi thẳng một mạch, đi tới cuối đường là được, nên dù ngươi là dân mù đường đến đâu cũng sẽ đi được!" Bạch Tiêm Tiêm biết Hạ Thiên có ý đồ gì, tức giận nói một câu: "Ta thật có việc, cần phải đi trước đây. Coi như lạc đường thật, đó cũng là do ngươi tự làm."
Dứt lời, Bạch Tiêm Tiêm cũng không quay đầu lại liền rời đi.
"Haizz, lại là một cô vợ không biết nghe lời." Hạ Thiên không khỏi lắc đầu, liền nhớ tới Y Tiểu Âm có thể đang ở bên trong Thánh Điện, hứng thú lại trỗi dậy: "Còn may có vợ Y Y đang chờ ta, bằng không, cái hòn đảo nát bét này thật sự chẳng có ý nghĩa gì."
Tâm tình của Hạ Thiên khá hoài nghi và mong đợi, chậm rãi đi vào trong cửa đá.
Phía sau cửa là một đại sảnh trống rỗng, tính sơ sơ chí ít to bằng mười sân đá banh, hơn nữa ở bên trong hoàn toàn trống rỗng, không có bất kì đồ trang trí gì, chỉ là trên mặt đất có không ít đường nét dài ngắn và không đều.
"Ở đây đâu còn đường đâu?" Hạ Thiên nhớ tới những gì mà Bạch Tiêm Tiêm nói trước đó, nói là phía sau cửa có một con đường, có thể dẫn thẳng đến trung tâm Thánh Điện, nhưng thực tế là hắn không nhìn thấy con đường nào cả, cũng không thấy mũi tên chỉ đường nào.
Lẽ nào những đường nét màu trắng chính là mũi tên chỉ đường?
Lại quan sát một hồi lâu, Hạ Thiên vẫn chưa nhìn ra được gì, thế là liền la to: "Có ai không, mau ra đây."
Âm thanh vang vọng trong đại sảnh, cũng không có ai đáp lại hắn.
"Vợ Y Y, ngươi ở đâu?" Hạ Thiên lại kêu thêm một câu, vẫn không có người nào đáp lại.
Có điều, Hạ Thiên cũng phát hiện một ít chỗ khác thường, chính là đại sảnh này quá yên tĩnh, trừ âm thanh mà hắn kêu ra, thì hầu như cắt đứt mọi tiếng vang.
Nếu đã không có ai phản ứng hắn, thì Hạ Thiên cũng chẳng muốn đứng tại chỗ như một kẻ ngu, thế là trực tiếp đi thẳng về phía trước, mặc kệ mọi thứ.
Chỉ là hắn chưa đi được hai bước, liền thấy những đường nét màu trắng trên mặt đất bỗng sống lại, liên tục đi lại trong lòng đất, hình như là đang sắp xếp và tổ hợp lại.
Không lâu lắm, chỉ thấy từng bức tường cao mọc lên từ dưới lòng đất, rất nhanh liền lấp đầy đại sảnh trống rỗng.
"Tên ngu ngốc nào rãnh vậy, thế mà lại chơi trò hề này." Lần này, Hạ Thiên rốt cuộc thấy được mũi tên chỉ đường vẽ trên vách tường, chẳng qua là tâm tình lại có đôi chút khó chịu, "Làm cái cơ quan rách này chi vậy, căn bản chẳng có chút tác dụng nào."
Lúc này, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, đứng ở đầu tường, từ trên cao nhìn xuống Hạ Thiên: "Ha ha, ai nói không có chút tác dụng nào?"
"Ngươi là tên đần từ đâu chui ra đấy?" Hạ Thiên ngẩng đầu lên, nhìn người nọ, lười biếng hỏi.
Người nọ nhảy xuống từ đầu tường, đứng ở trước người Hạ Thiên, vẻ mặt tươi cười, nói: "Ta không phải là đồ đần, ta là một trong tứ đại hộ pháp sứ trên đảo Sương Nguyệt, tên là Bạch Như Yên, ngươi có thể gọi ta là Bạch hộ pháp, cũng có thể gọi Bạch pháp sứ."
"Ta mặc kệ ngươi là hộ pháp sứ, hay là cái đếch gì." Hạ Thiên hơi mất kiên nhẫn, nói: "Nói thẳng là ngươi muốn làm gì đi, đừng lãng phí thời gian của ta, ta còn phải đi gặp vợ Y Y nữa."
Bạch Như Yên cười khẽ hai tiếng, hơi có chút tiếc nuối, lắc đầu: "Đáng tiếc thật, ta tới đây thông báo cho ngươi biết, Y Tiểu Âm không muốn gặp ngươi, tộc trưởng bọn ta cũng không có hứng thú để gặp ngươi, cho nên, mời ngươi trở về cho." Dứt lời, lại bổ sung thêm một câu: "À, đúng rồi, ngay cảng phía bắc hòn đảo này có một chiếc tàu nhỏ, bây giờ ngươi qua đó, có thể lên tàu, qua một đêm là có thể rời khỏi đảo."
"Ngươi quả nhiên là tên đần." Hạ Thiên bĩu môi, không thèm để ý người này, trực tiếp lướt qua hắn, đi theo hướng những mũi tên chỉ đường trên tường.
Kỳ quái là, Hạ Thiên rõ ràng đã đi về phía trước mấy bước, kết quả vừa giương mắt nhìn, tên Bạch hộ pháp kia vẫn cứ đứng ở trước mặt hắn cách đó không xa, mặt đầy vẻ châm biếm.
"Muốn đi vào trung tâm Thánh Điện, cần đi qua bốn tầng cơ quan, mỗi một tầng đều có một hộ pháp trấn thủ." Bạch Như Yên cười một lúc, có chút trào phúng, nói: "Cơ quan của tầng thứ nhất, chính là do ta trấn thủ, cho nên, không có lệnh của ta, ngươi căn bản không nhích được nửa bước."
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, bất mãn nói: "Ghét loại đồ đần như các ngươi nhất, lúc nào cũng cố làm ra vẻ thần bí, làm mấy thứ màu mè hoa lá hẹ này để làm chi, toàn là thứ vô dụng hết."
"Màu mè hoa lá hẹ? Không có tác dụng nào?” Bạch Như Yên cười ha hả đến nỗi không ngậm miệng lại được, chỉ vào Hạ Thiên: "Tiểu tử ngươi thú vị thật đấy, quả nhiên ngông cuồng tự đại một cách khó tin, lúc trước nghe người ta nói về ngươi, ta còn chưa tin cho lắm, hiện tại xem ra ngươi đúng thật là ảo tưởng."
"Người ảo tưởng là ngươi thì có." Hạ Thiên thuận miệng phản bác: "Con người của ta, không thích sử dụng vũ lực cho lắm, các bà vợ của ta đều khuyên ta dùng bớt dùng vũ lực, cho nên ngươi có ba giây để biến cho khuất mắt ta, bằng không, đừng trách ta động thủ đánh ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận