Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3909: Tỷ tỷ xinh đẹp này là ai?

Hạ Thiên hỏi: “Ngươi nói chính là bí cảnh Thiên Cung?”
“Ngươi biết sao?”
Thiếu nữ áo trắng hỏi ngược lại: “Vậy tại sao ngươi nói ngươi không biết nơi ở của bọn họ?”
“Ngươi có phải ở dưới đất lâu quá, đầu óc bị thoái hóa hay không?”
Hạ Thiên hơi tức giận nói: “Việc biết bí cảnh Thiên Cung cùng với việc biết bọn họ ở đâu là một chuyện sao?”
Thiếu nữ áo trắng suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Xác thực không phải một chuyện.”
“Ngươi đúng là ngốc hết mức, còn muốn ngốc hơn cả tiểu muội chân dài.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Ta không có thời gian nhiều lời với ngươi ở đây. Bây giờ ta thả ngươi ra ngoài, sau đó còn phải về núi tuyết tìm đám người tiểu muội chân dài nữa. Ở đó đang có vài tên ngốc cần phải giải quyết.”
“Ngươi đến từ núi tuyết?”
Thiếu nữ áo trắng sửng sốt: “Khoảng cách cũng không ngắn mà.”
Hạ Thiên đáp: “Ta được một bảo tháp rách nát truyền tống đến.”
“Đại Tu Di Kim Cung tháp? Tháp này có chút cổ quái.”
Gương mặt thiếu nữ áo trắng lộ ra vẻ kinh hoảng, nhẹ giọng nói: “Chính tòa tháp đó vẫn luôn đè ép ta. Nếu không hủy tòa tháp đó, ta sẽ không thể nào tự do được.”
Nói đến đây, thiếu nữ áo trắng giơ xích sắt trên người, có chút oán khí nói: “Ta muốn làm đứt những sợi xích này. Mặc dù phải bỏ ra cái giá không nhỏ nhưng thật ra cũng không khó. Cướp đi rất nhiều linh khí, khiến cho ta thoát thân không được chính là tòa tháp đó, hoặc thứ nào đó có liên quan mật thiết với bảo tháp.”
“Vật kia nhất định không phải đồ trên trái đất. Ta muốn ngươi tìm ra thứ đó, sau đó hủy đi, điều này có thể chứ?”
Hạ Thiên thuận miệng nói: ‘Ta nhất định sẽ xử lý tên ngốc đó. Còn đồ gì đó, tự ngươi hủy đi, ta cũng không phải cha của ngươi, cái gì cũng phải quản.”
“Ngươi muốn làm cha của ta?”
Thiếu nữ áo trắng cho rằng trong lời nói của Hạ Thiên có ý tại ngôn ngoại.
“Bớt chiếm tiện nghi của ta đi.”
Hạ Thiên hung hăng trừng mắt nhìn thiếu nữ: ‘Thả ngươi là bởi vì ta khó chịu với đám ngu ngốc kia, cũng bởi vì vợ Băng Băng thường xuyên nói ta phải làm chuyện tốt, càng bởi vì vừa rồi ngươi lặng lẽ giúp ta một tay, mặc dù ta không cần ngươi hỗ trợ bất cứ thứ gì.”
Thiếu nữ áo trắng mỉm cười xấu hổ: “Cũng đúng, ta yêu cầu hơi bị nhiều. Chỉ cần ngươi giúp ta khôi phục tự do, về sau ta sẽ tạo điều kiện cho ngươi ra roi, ngươi muốn làm cha của ta cũng không phải không được.”
“Làm cha cái đầu ngươi đấy.”
Hạ Thiên khó chịu mắng: “Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước. Nếu không, ngươi đừng trách ta đánh ngươi.”
Thiếu nữ áo trắng hỏi: “Vậy ta xưng hô với ngươi như thế nào?”
“Gọi ta là Hạ Thiên, hoặc Hạ thần y đều được.”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ, cũng là đệ nhất soái ca trong thiên hạ.”
“Được, vậy ta gọi ngươi là Hạ thần y.”
Thiếu nữ áo trắng bắt đầu tự giới thiệu: “Ta tên Luyện Tố Tố, do linh mạch Thiên Sơn sinh sôi linh trí, về sau hóa hình. Tên là do ta tự lấy.”
Nàng nói tiếp với Hạ Thiên: “Trên người ngươi có mang theo thần binh lợi khí gì không? Ngươi dự định cắt những sợi xích này như thế nào?”
“Không cần thần binh lợi khí.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Tiện tay kéo đứt không được à?”
“Không được.”
Thiếu nữ áo trắng lắc đầu: “Những thứ này cũng không phải xích sắt bình thường, có khí tức pháp tắc, chỉ có thần binh lợi khí mới có thể cắt đứt được, binh khí bình thường đều không được.”
Hạ Thiên không tin những thứ này, đưa tay nắm lấy sợi xích, đột hiên kéo một cái.
Xoạt.
Xích sắt không đứt, ngược lại dài hơn thêm một đoạn.
“Đây là thứ gì?”
Hạ Thiên có chút khó hiểu. Hắn cho rằng khí lực của mình hơi ít, lại tăng thêm mấy phần khí lực nữa.
Rầm rầm!
Xích sắt một lần nữa được kéo dài thêm một đoạn.
Hạ Thiên rất nhanh thay đổi mạch suy nghĩ, lấy Định Hải Thần Châm ra, đâm vào xích sắt.
Linh khí cuồn cuộn như nước, tràn vào bên trong sợi xích.
Đáng tiếc, vẫn không có tác dụng. Xích sắt nuốt chửng linh khí của Hạ Thiên, bành trướng thêm một vòng, càng kiên cố hơn.
“Ta đã nói rồi, có kéo cũng vô dụng thôi, dùng châm dẫn linh khí lại càng không dùng được.”
Thiếu nữ áo trắng thở dài giải thích với Hạ Thiên: “Trừ phi linh khí của ngươi nhiều hơn linh mạch Thiên Sơn. Nếu không, chỉ dựa vào sức mạnh và linh khí thì không thể nào kéo đứt được. Chỉ có thể dùng thần binh lợi khí mới có thể cắt đứt.”
“Thần binh lợi khí?”
Hạ Thiên lẩm bẩm: ‘Tiểu muội chân dài có một cái. Đáng tiếc nàng ấy vẫn còn ở núi tuyết.”
“Ai gọi ta thế?”
Một âm thanh từ bên trên vang lên: “Hạ Thiên, là ngươi sao?”
“A?”
Hạ Thiên nghe được âm thanh này, lập tức bay lên, sau đó ôm một người rơi xuống. Quả nhiên là Ninh Nhụy Nhụy: “Tiểu muội chân dài, tại sao nàng lại ở đây?”
“Đương nhiên là theo ngươi rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thiếu nữ áo trắng, tức giận nói: ‘Ta biết ngay mà, người tốt sống không lâu, tai họa di ngàn năm, ngươi chẳng những không sao, lại còn tán được một tiểu muội muội.”
“Tiểu muội chân dài, nàng đừng ghen tuông bậy bạ.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Người như nàng ta sao có thể là đồ ăn của ta được.”
Ninh Nhụy Nhụy nói: “Ngươi chính là một kẻ háo sắc, lấy đâu ra phẩm vị. Dung mạo xinh đẹp không được sao?”
Thiếu nữ áo trắng bỗng nhiên chớp mắt, nói với Hạ Thiên: “Cha, tỷ tỷ xinh đẹp này là ai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận