Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2614: Thần Tiên Hội

“Chờ đã.”
Ninh Nhụy Nhụy gọi người trẻ tuổi kia lại, tỉ mỉ đánh giá dung mạo của hắn, bỗng dưng nàng hỏi: “Có phải ngươi họ Ninh không? Trước đó chúng ta từng gặp nhau rồi đúng không?”
“Tiểu muội chân dài, cô quen hắn à?” Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn chằm chằm người này, có hơi nghi ngờ nói: “Hắn rất giống một chú hồi còn trẻ trong tộc ta, nhưng người đó đã sớm chết rồi, cũng không có đời sau, người này thật sự rất lạ.”
“Trí nhớ của Nhụy Nhụy tiểu thư tốt thật.” Người trẻ tuổi kia cười gật đầu, “Đúng là chúng ta đã từng gặp, có điều nó đã việc của hai mươi năm trước, không ai còn nhớ.”
“Ngươi thật sự là Ninh Phi Diệp, Ninh thúc ư?” Ninh Nhụy Nhụy bất ngờ đứng dậy, “Đáng nhẽ ngươi phải chết rồi chứ, khi bé ta còn tham dự tang lễ của ngươi, ta còn nhớ kỹ gương mặt của ngươi, chính là tấm ảnh trong đám tang! Sao ngươi chưa chết, dáng vẻ còn không hề thay đổi?”
Ninh Phi Diệp cười xua tay với Ninh Nhụy Nhụy, nhẹ giọng nói: “Nhụy Nhụy tiểu thư, ngươi cũng đừng quá bất ngờ.”
“Vị Hạ tiên sinh này không phải cũng giống ta sao, dung mạo chưa từng thay đổi từ mười mấy năm trước.”
Hạ Thiên không vui bĩu môi: “Ngươi cũng xứng để so sánh với ta?”
“Dĩ nhiên ta không có tư cách đó rồi.” Ninh Phi Diệp có chút sợ sệt mỉm cười, “Chỉ là để chứng minh duy trì dung mạo không đổi, không phải việc gì lớn.”
“Ngoại trừ thủ đoạn bình thường, thì bây giờ khoa học và y học cũng có thể làm được.”
“Vậy năm đó là ngươi giả chết?” Ninh Nhụy Nhụy nghi ngờ hỏi, “Ta nhớ rõ năm đó ông nội tương đối đau lòng về chuyện đó, nói ngươi là thiên tài hiếm gặp của Ninh gia.”
Ninh Phi Diệp cực kỳ cảm khái: “Với sự coi trọng của Vọng Hải Công, trước giờ ta đều rất cảm kích.”
“Chỉ là năm đó ta không hiểu chuyện, phụ lòng yêu thương của hắn, cuối cùng cũng phải tự chịu hậu quả.”
“May mắn ta gặp được lão hội trưởng, mới dựa vào cái chết sống lại.”
“Chỉ là dáng vẻ tàn tạ đó khiến ta không còn mặt mũi gặp tổ tông Ninh gia, cho nên hiện nay đã đổi tên thành Diệp Vô Minh.”
“Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Ninh Nhụy Nhụy vẫn nhịn không được mà hỏi đến cùng.
Ninh Phi Diệp chần chừ hai giây, thở dài nói: “Khi ấy tính cách ta rất bướng bỉnh, một lòng muốn thoát khỏi gia tộc để tự lập, cuối cùng đụng trúng kẻ ác độc, rơi vào kết cục phải chết.”
“Đám tang đó cũng không sai, Ninh Phi Diệp thật sự đã chết rồi.”
“Bây giờ người để lại thân thể tàn tạ là Diệp Vô Minh không có tròng mắt.”
Người này nói lung ta lung tung, trông có vẻ nghe ra chút tin tức, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại thì giống như chẳng nói gì cả.
“Ninh thúc, sao ngươi lại biến thành như bây giờ?” Ninh Nhụy Nhụy thấy đối phương không muốn nói rõ, chỉ đành chuyển sang hỏi cái khác: “Lẽ nào ngươi cũng là thần tiên gì đó?”
Ninh Phi Diệp cười nói: “Coi là vậy đi.”
“Thật ra bất kể là ai cũng không sánh bằng Hạ tiên sinh, bây giờ Nhụy Nhụy tiểu thư có mối lương duyên, ta mừng thay cho Ninh gia.”
“Ngươi biết Hạ Thiên?” Ninh Nhụy Nhụy lộ vẻ quái dị.
“Đương nhiên biết, hai mươi năm trước danh tiếng như sấm bên tai.” Thái độ của Ninh Phi Diệp với Hạ Thiên vô cùng cung kính, “Lão hội trưởng từng nói, nếu như có một ngày chúng ta muốn thoát bỏ thân phận thần tiên gì đó, làm lại cuộc đời, thì người có thể giải quyết chỉ có mình Hạ tiên sinh.”
Thạch Thuần có chút không hiểu nói: “Vừa nãy ta nghe tỷ tỷ tóc dày nói, bất kể lực lượng hay sinh mệnh của thần tiên đều mạnh hơn người thường, sao ngươi còn muốn làm người?”
“Thần tiên chỉ là cách nói dát vàng lên mặt bản thân thôi, thật ra có bệnh tiềm ẩn cực lớn.”
Ninh Phi Diệp cảm khái vô cùng: “Tỷ tỷ tóc dày ngươi nói là phó hội trưởng Hồ, nàng ta chỉ dựa vào đan dược thay đổi thể chất mà thôi, không phải thần tiên chân chính.”
“Nàng chỉ hưởng thụ phúc lợi của thần tiên mà không biết nhược điểm của nó, cho nên mới nói thế.”
“Vậy lão hội trưởng các ngươi muốn gặp anh rể, là vì muốn trở về làm người sao?” Thạch Thuần học một biết mười, lập tức nghĩ ra chỗ then chốt trong đó.
Ninh Phi Diệp không hề phủ nhận: “Phải, mà cũng không phải.”
“Chỉ là trong Thần Tiên Hội có vài người không đồng ý với quyết định của lão hội trưởng, cho nên mới xảy ra việc Hồ tiểu thư đối phó mấy vị, ta vô cùng xin lỗi các vị, mong Hạ tiên sinh không ghi thù Thần Tiên Hội chúng ta.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Ta không hứng thú gì với các ngươi cả, khỏi cần ghi thù làm gì.”
“Chỉ cần các ngươi không làm phiền ta, thì các ngươi muốn sống hay muốn chết cũng chẳng liên quan đến ta.”
“Hạ tiên sinh quả nhiên vô cùng độ lượng.” Ninh Phi Diệp cung kính chắp tay với Hạ Thiên, “Thần Tiên Hội cảm kích không thôi.”
“Khụ khụ.”
Đúng lúc này, ông lão áo xám ở trong phòng ho hai tiếng, cuối cùng cũng hạ bút, cười hiền lành nói: “Già rồi, tinh lực không đủ, có bức tranh chữ mà tốn nhiều thời gian như thế, khiến các vị đợi lâu.”
Sau khi Ninh Phi Diệp nghe thấy tiếng ho lập tức tiến lên dìu ông lão đó.
“Hạ tiên sinh, nhiều năm trước vốn muốn gặp ngươi một lần, chỉ là khi ấy Thần Tiên Hội rơi vào bờ vực tồn vong, thật sự không làm sao xoay sở được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận