Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4040: Trùng sinh?

“Tô sư tỷ, ngươi tỉnh lại đi.”
Trong lúc hoảng hốt, Tô Vô Song nghe được tiếng gọi có chút quen thuộc.
“m thanh này là…” Tô Vô Song mơ màng mở to hai mắt, đột nhiên phát hiện nàng đang ở trước một trận pháp cực lớn.
Trong ngoài pháp trận, linh quang bức người, sáng ngời bát phương.
Có hơn mười bóng người ngạo nghễ đứng bốn phía trận pháp. Những bóng người này vô cùng quen thuộc, lại cực kỳ xa xôi.
“Đầu ta đau quá, tim cũng đau nữa.”
Tô Vô Song chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, có chút mơ hồ.
Không phải vừa nãy nàng đã tiến vào Cực Tiên Mộ sao? Tại sao nàng lại xuất hiện ở đây?
Ở đây là ai vậy?
Chẳng lẽ Hạ Thiên đã tìm đầy đủ người?
Tuy nhiên, thoạt nhìn lại không giống như vậy. Cho dù tầm mắt của nàng vẫn không rõ ràng, nhưng nàng thấy số lượng nam nhân trong mười mấy người này nhiều hơn.
Hay là nàng đã bị Ma tộc tập kích?
Suy nghĩ này cũng không phù hợp với tình huống trước mắt, bởi vì thái độ của những người kia đối với nàng mặc dù không giống nhau nhưng cũng không có địch ý.
“Tô Vô Song, ngươi đừng cố gượng ép như vậy.”
Một nam nhân biểu hiện kiêu ngạo tức giận khiển trách: “Thực lực của ngươi kém như thế, lại còn báo danh làm gì, sớm trở về tu luyện thêm mấy năm nữa đi.”
Tô Vô Song đưa mắt nhìn người nói, bỗng nhiên mở to hai mắt, khó có thể tin được: “Quan, Quan Kiếm Hùng?”
“Làm càn!”
Quan Kiếm Hùng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Vô Song, cực kỳ khó chịu: “Mặc dù ngươi lớn tuổi hơn ta, nhưng mười tuổi ta đã nhập môn, là sư huynh của ngươi. Ngươi nên chú ý thái độ của mình.”
Tô Vô Song nhìn thấy người này xong, không khỏi cả kinh toàn thân đổ mồ hôi lạnh: “Ngươi không phải đã chết từ mười hai năm trước sao?”
“Ngươi nói bậy nói bạ gì đó.”
Quan Kiếm Hùng giận tím mặt.
Không thể không nói, lời này xác thực khá mạo phạm. Cho dù người tốt tính nghe được cũng cực kỳ khó chịu, huống chi bản thân Quan Kiếm Hùng là người âm tàn bất thường.
Nữ nhân bên cạnh mặt mày lạnh nhạt, thần thái lãnh diễm, hơi nghiêng đầu nói khẽ: “Câm miệng hết cho ta.”
“Vâng.”
Quan Kiếm Hùng không dám nhìn thẳng ánh mắt nữ nhân kia, đành phải cúi đầu, rắm cũng không dám thả một cái, nhưng nắm đấm lại nắm thật chặt sau lưng.
“Nữ hoàng bệ hạ?”
Tô Vô Song nhìn nữ nhân mặc cung trang, lập tức nhận ra. Đây không phải là Nữ hoàng hoàng triều Cơ thị Cơ Thanh Ảnh sao?
Cơ Thanh Ảnh hờ hững nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Tô sư tỷ, tuy nói lần này đến dị giới có chút hung hiểm, nhưng cũng không thể nào hù ngã ngươi đến như vậy? Ta thấy ngươi mấy năm qua đều đóng cửa khổ tu nhưng tâm tính của ngươi quả thật cần ma luyện lại.”
Tô Vô Song nhất thời không biết ứng đối như thế nào, đành phải hàm hồ trả lời: “Đúng, đúng.”
Nam nhân mặc áo lam đứng gần nhất thấy Tô Vô Song mất hồn mất vía, không khỏi quan tâm: “Tô sư tỷ, ngươi sao rồi?”
“Ngươi là?”
Tô Vô Song quay đầu lại, phát hiện người này rất quen nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
“Thế nào, Tô sư tỷ không biết ta?”
Nam nhân áo lam khẽ cười một tiếng, thoải mái nói: “Nhưng cũng khó trách, ta nhập môn trễ nhất, Tô sư tỷ cũng không hay ra ngoài, thành ra rất ít khi gặp mặt.”
Không đợi Tô Vô Song lên tiếng hỏi thăm, người này đã tự báo tính danh: “Sư đệ Lục Thanh Tranh xin ra mắt Tô sư tỷ.”
“Lục Thanh Tranh?”
Tô Vô Song một lần nữa sợ hãi cả kinh. Nếu nàng nhớ không lầm, mười hai năm trước, tiểu tử này đã gặp vận rủi cùng với nàng, trong quá trình truyền tống gặp phải bất trắc, nhục thể vẫn diệt.
Cũng may, sau khi nàng đoạt xá hồn phách An Tâm ở trái đất, cũng không biết vận mệnh của vị sư đệ này như thế nào nữa.
Nghĩ như vậy, Tô Vô Song bỗng nhiên ý thức được một vấn đề mấu chốt.
Chẳng lẽ nàng đã trùng sinh?
Trùng sinh về mười hai năm trước, sư tôn phái bọn họ đến trái đất bắt Nguyệt sư tỷ?
Khi còn ở trái đất, Tô Vô Song cũng thỉnh thoảng đọc qua mấy tiểu thuyết mạng, biết khái niệm trùng sinh và xuyên qua.
Nghĩ đến đây, nàng bắt đầu nhìn những người còn lại, quả nhiên đều là người quen.
Bạch Vân Sơn, Nam Cung Yến, Hoàng Tĩnh Di, Hoa Hương Hương, Hàn Minh Phi… những người này xác thực đều là những người được Vấn Thiên Quân phái đến trái đất mười hai năm trước. Trận pháp to lớn trước mắt chính là đại trận truyền tống giới vực Vấn Thiên Quân tốn gần hai mươi năm tinh lực mới chữa trị xong.
Trong lòng Tô Vô Song bỗng nhiên run lên. Lúc này, nàng có thể từ bỏ, không cần đến trái đất nữa.
Nhưng khi suy nghĩ này lóe lên, trong đầu nàng không khỏi hiện lên gương mặt của Hạ Thiên.
Những người trước mắt đều là những người Vấn Thiên Quân chỉ định nhất định phải tham gia hành động lần này, chỉ có duy nhất một mình nàng chủ động yêu cầu tham gia.
Lúc đó, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi khi đóng cửa khổ tu mấy chục năm cũng không có tiến bộ gì.
Cộng thêm thù hận đè nén cả một khoảng thời gian dài không được phóng thích, nàng muốn mượn cơ hội đến dị giới tìm Nguyệt Thanh Nhã xem như du ngoạn, giúp bản thân giải sầu một chút.
Lúc đó, bao gồm những người khác, nàng cũng không cảm thấy nhiệm vụ lần này có gì khó khăn, trắc trở cả.
Đơn giản chỉ là truyền tống đến dị giới, sau đó tìm Nguyệt Thanh Nhã, đưa nàng trở về mà thôi.
Nhưng bây giờ, Tô Vô Song đã biết được kết quả.
Trong mười hai người này, ngoại trừ nàng và Cơ nữ hoàng, những người khác đều đã chết.
A, còn có Nhiếp Tử Hùng mất tích, người này chính là Bách Thiên Lang giả mạo.
Vừa nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên nhớ lại, dường như nàng đã nghe đám người Hạ Thiên nhắc qua, trong đó có một người hình như là phân thân của Vấn Thiên Quân.
Tô Vô Song vô thức quay đầu nhìn nam nhân lạnh lùng nãy giờ không lên tiếng.
“Tô sư tỷ, có việc gì sao?”
Nam nhân lạnh lùng dường như sớm cảm nhận được ánh mắt của Tô Vô Song, lập tức nhìn thẳng nàng mà hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận