Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2449: Người của tiểu Tiên Giới

Huyền Nguyệt Chiếu Bạch, hắc quang đốt xương.
Thân thể của Hạ Thiên cũng có thể thấy được dựa theo tốc độ mắt thường, mục nát cực nhanh, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương khô.
Kỳ quái chính là, Y Tiểu Âm lại nhìn một cách lạnh nhạt, thậm chí là có vẻ trầm ngâm.
Âm Vô Vũ cũng không quá kinh ngạc, chỉ là nhìn chằm chằm mặt trăng màu đen lơ lửng giữa không trung.
"Ha ha, vốn còn cho rằng muốn phí chút công phu, không nghĩ tới Hạ Thiên lại tự đại như vậy, cũng tốt, bớt việc." Ứng Mộng Bạch cười ha ha, nhìn Y Tiểu Âm và âm Vô Vũ một cách đầy hứng thú: "Hai người các ngươi vô tình thật đấy, cứ như vậy nhìn hắn chết, vậy mà thờ ơ không động lòng."
Y Tiểu Âm quay đầu nhìn về phía âm Vô Vũ, nhàn nhạt hỏi: "Nhãn lực kém như vậy, làm sao mà hắn lên làm tam đại trưởng lão được vậy?"
"Không biết." âm Vô Vũ lắc đầu, giải thích như đúng rồi, nói: "Lịch sử của tứ đại hộ pháp do ta chỉ định và đảm nhiệm, còn tam đại trưởng lão thì cùng cấp với ta, bọn họ do âm Hậu đích thân lựa chọn, ở trên đảo cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của âm Hậu."
Ứng Mộng Bạch gặp âm Vô Vũ và Y Tiểu Âm bình tĩnh như thế, chỉ nói các nàng là đang cố giả vờ bình tĩnh, cười ha ha, nói: "Ở trong không gian Huyền Nguyệt Chiếu Bạch của ta, tốt nhất là các ngươi nên thành thật ở lại, chờ ta xử lý xong đại sự, sau đó lại chơi với các ngươi."
"Ta rất hiếu kì." âm Vô Vũ ý cười đầy mặt, nhìn Ứng Mộng Bạch, "Lấy thực lực của ngươi, mặc dù âm Hậu bế quan thất bại, bị trọng thương, cũng chưa chắc giết được nàng."
Y Tiểu Âm cũng đang suy nghĩ về cái vấn đề này, biểu hiện của tên Ứng Mộng Bạch này thực sự là có chút nôn nóng, coi như hắn có Ứng Hiểu Nguyệt làm viện trợ, chỉ sợ cũng còn chưa đủ. Hắn điên cuồng như vậy, chỉ sợ còn có những thủ đoạn khác.
"Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì." Ứng Mộng Bạch vừa mới giải quyết xong nhân tố ngoài ý muốn mà hắn lo lắng nhất, hiện tại chính là thời khắc muốn thể hiện nhất, không có chút cấm kỵ nào, nói: "Quả thật, mặc dù âm Hậu trọng thương, ta muốn giết nàng cũng không dễ. Thậm chí có thêm hai tên trưởng lão, tỷ lệ thành công cũng chỉ là 50-50. Chuyện này vốn đã được âm Hậu lên kế hoạch, tu vi của bọn ta vẫn bị nàng dùng tất cả biện pháp để áp chế trong phạm vi khống chế của nàng. Nhưng mà..."
Ứng Mộng Bạch vừa nói "nhưng mà", sau đó ngừng lại vài giây, quan sát sắc mặt của Y Tiểu Âm và âm Vô Vũ: "Người có ý đồ với âm Hậu, không chỉ có ta, và không chỉ có người trên đảo."
"Thì ra ngươi còn mời ngoại viện, chỉ là không biết người ở nơi nào?" âm Vô Vũ không cảm thấy bất ngờ, muốn đối phó âm Hậu, nhất định phải cần chi viện từ bên ngoài, bằng không, coi như người trên đảo hợp sức lại, cũng không cách nào giải quyết âm Hậu.
Cũng không phải là do âm Hậu mạnh đến mức độ như thế, mà là tất cả người trên đảo Sương Nguyệt đều nhận được ân huệ của âm Hậu, huyết mạch trong cơ thể có hạn chế do âm Hậu khắc xuống.
Ứng Mộng Bạch cũng không có che giấu, trực tiếp nói: "Tự nhiên là người của Tiểu Tiên Giới."
"Chuyện này cũng không khó đoán lắm. Chẳng qua là có chút kỳ quái, ngoại trừ ta và âm Hậu ra, trên đảo hẳn là không ai có thể liên hệ được với Tiểu Tiên Giới mới phải." Trên mặt âm Vô Vũ hơi nghi hoặc, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, "À, đúng rồi, xem ra khoảng thời gian trước số lượng lớn âm Cực Hoàn bị lộ ra ngoài, chắc là do ngươi thông qua Hoàng Trường Sinh để bại lộ nó."
"Đúng vậy." Ứng Mộng Bạch không có phủ nhận, nhẹ nhàng cười nói: "m Cực Hoàn chính là cống phẩm cung cấp cho Tiểu Tiên Giới, chỉ cần nó xảy ra vấn đề, Tiểu Tiên Giới tất nhiên sẽ phái người sang đây điều tra, đến lúc đó ta chỉ cần phái người đón bọn họ là xong."
Lúc này, Y Tiểu Âm nhớ ra một chuyện: "Lúc ở trên biển, ta đã từng gặp được một tu tiên giả tên là Diệp Tuyệt Trần, lẽ nào hắn chính là người đến từ Tiểu Tiên Giới ư?
"Đúng thế, Diệp Tuyệt Trần là đệ tử của Vạn Linh Động Thiên, lần này sang đây ngoại trừ việc điều tra âm Cực Hoàn ra, thì hắn còn có nhiệm vụ mang Bạch Tiêm Tiêm đến Tiểu Tiên Giới để bồi dưỡng." Ứng Mộng Bạch chậm rãi nói.
Âm Vô Vũ xùy cười một tiếng: "Bồi dưỡng? Đừng nói chuyện tào lao đó, chỉ có mình ngươi làm giao dịch, bán Tiêm Tiêm cho Vạn Linh Động Thiên mà thôi."
"Thì sao chứ." Sắc mặt của Ứng Mộng Bạch ngạo nghễ, "Dù sao Bạch Tiêm Tiêm ở lại trên đảo, không phải cũng sẽ bước theo gót chân của ngươi, trở thành một lão bà mà chẳng ai cần đấy sao? Đi tới Tiểu Tiên Giới, nói không chừng tương lai còn có thể làm nữ chủ nhân của Vạn Linh Động Thiên, đây chính là cơ hội ngàn năm có một."
"Cơ hội tốt như vậy, thế tại sao ngươi không đi." Lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên.
Ứng Mộng Bạch cười nói: "Nếu như ta là con gái, và tướng tá tuyệt mỹ, thì đã sớm đi thử rồi, sao lại tặng loại kỳ ngộ này cho tiểu nha đầu đó."
"Nói hay lắm, vậy ta liền biến ngươi thành con gái là được." Giọng nói lười biếng đó bỗng nhiên cười hì hì, "Có điều, lấy diện mạo của ngươi, thì đừng có mơ tới ‘tuyệt mỹ’, chỉ có thể nói là ưa nhìn mà thôi. Cơ mà người của Tiểu Tiên Giới gì đấy, chưa biết chừng khẩu vị lạ, thích ngươi thì sao."
"Câm miệng." Ứng Mộng Bạch có thể chấp nhận bị trêu chọc, thế nhưng không cách nào khoan nhượng cho loại sỉ nhục này, không khỏi bắt đầu lớn tiếng quát mắng: "Ngươi vậy mà dám khinh miệt như thế..." Lời còn chưa nói hết, cơn giận đột nhiên ngừng lại, bởi vì hắn thấy được một người tuyệt đối không thể gặp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận