Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3521: Tiếng Anh chất lượng cao

Lông mày Ninh Nhụy Nhụy cau lại, cảm giác giống như nghe hiểu, hình như lại nghe không hiểu.
Đối phương giống như sợ Ninh Nhụy Nhụy nghe không hiểu, liền lặp lại nhiều lần, thậm chí còn đổi âm điệu. Kết quả, đối phương vẫn nhìn thấy gương mặt mờ mịt của Ninh Nhụy Nhụy, không khỏi gấp đến độ vò đầu bứt tai.
“Ngươi có thể nói tiếng người được không?” Ninh Nhụy Nhụy trực tiếp từ bỏ.
“Ngươi đúng là không có học thức, thật sự quá đáng sợ.” Đối phương lắc đầu, trong giọng nói khó nén sự thất vọng: “Ngươi có học đại học không? Có từng học cấp 3 chưa? Tại sao ngươi lại nghe tiếng Anh không hiểu? Cũng khó trách, dù sao loại tiếng Anh cao cấp này, ngươi nghe không hiểu cũng là chuyện bình thường. Người biết được trên thế giới cũng không có mấy ai.”
Tiếng Anh?
Ninh Nhụy Nhụy sửng sốt một chút, cuối cùng cũng hiểu ra. Con hàng này nói đúng là tiếng Anh thật. Cẩn thận nhận rõ một chút, nàng phát hiện vừa nãy đối phương nói hẳn là “Who are you? What’s your name? I’m fine, thank you and you?”
Con mẹ nó, đây là tiếng Anh cao cấp sao?
Ninh Nhụy Nhụy nhẹ giọng cười nói: “Ngươi có thể lộ diện ra ngoài nói chuyện được không? Núp như thế, làm sao ta biết ngươi là ai?”
“Ừm, cũng đúng.” Người kia tán đồng, sau đó chậm rãi từ trong bóng tối bước ra, xuất hiện trước mặt Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy định thần nhìn lại, phát hiện thứ này là một con khỉ tóc vàng có thể đứng thẳng đi lại. Trên người chẳng những mặc quần áo, hơn nữa còn rất sạch sẽ, trên đầu còn đội mũ dạ.
“Ngươi là người hay là khỉ vậy?” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy hỏi như vậy có chút không được lịch sự, nhưng vẫn không nhịn được: “Thật ngại quá, hỏi như vậy không được lịch sự cho lắm.”
“Không sao, ai bảo ngươi là mỹ nữ chứ?” Khỉ tóc vàng nhếch miệng cười nói: “Ta không phải khỉ, cũng không phải người, ta là thần tiên. Ngươi biết Tôn Ngộ Không không?”
Ninh Nhụy Nhụy im lặng: “Ngươi muốn nói ngươi là Tề Thiên Đại Thánh?”
“Không, dĩ nhiên không phải rồi. Ta nào mạnh được như Tôn hầu tử chứ.” Khỉ tóc vàng gãi đầu một cái, mỉm cười ngại ngùng: “Thật ra ta cũng không biết ta là người hay khỉ nữa. Nếu là người, ta không thể có nhiều lông như thế. Nếu là khỉ, ta sẽ không nói được tiếng người. Nhưng ta lại không nhớ rõ chuyện lúc trước. Khi ta biết ta là khỉ, ta cũng đã là khỉ rồi.”
Trong đầu Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên có một phỏng đoán không tốt nhưng tạm thời nàng vẫn nhịn xuống, không thể hiện ra ngoài: “Vậy tại sao ngươi lại ở đây?”
“Không biết.” Khỉ tóc vàng lắc đầu: “Ta ở đây mười… bao nhiêu năm, ta cũng không nhớ rõ nữa.”
Ninh Nhụy Nhụy không hiểu: “Vì sao ngươi lại không ra ngoài?”
“Ra ngoài? Ta đã từng ra ngoài, nhưng người khác lại cứ tưởng ta là yêu quái.” Khỉ tóc vàng có chút mất hứng, khoanh tay nói: “Có người còn muốn đưa ta đến vườn bách thú, có người muốn đưa ta đến phòng thí nghiệm, có người cảm thấy ta hẳn bị biến dị… Dù sao, ồn ào quá, không thoải mái. Mặc dù nơi này nóng nhưng lại thoải mái.”
Ninh Nhụy Nhụy nhất thời không rõ chuyện gì đã xảy ra chuyện gì với con khỉ kia, chỉ có thể tạm thời cảnh giác. Nàng lại hỏi; “Vậy ngươi có biết nơi này là nơi nào hay không?”
“Biết chứ, đây là đáy giếng đan.” Khỉ tóc vàng gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Chẳng lẽ ngươi không rõ đây là nơi nào sao?”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Biết, nhưng không xác định.”
“Đây được gọi là câu trả lời sao?” Khỉ tóc vàng vò đầu không thôi, có chút không hiểu được: “Rốt cuộc ngươi biết hay là không biết?”
“Quan trọng lắm sao?” Ninh Nhụy Nhụy khoát tay: “Đúng rồi, ta xưng hô với ngươi như thế nào? Ngươi là công hay mẫu?”
“Cái gì công hay mẫu, ngươi nên hỏi ta là nam hay nữ thì đúng hơn.” Khỉ tóc vàng bất mãn trừng mắt nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Ta là Kim Ti… tỷ tỷ. Nói như vậy, ngươi nên biết giới tính của ta rồi chứ.”
Ninh Nhụy Nhụy gật đầu: “Kim Ti tỷ tỷ, ngươi học tiếng Anh chất lượng cao ở đâu vậy? Ai dạy cho ngươi?”
“Một con khỉ lớn.” Kim Ti tỷ tỷ nhếch miệng: “Trước kia hắn ta cũng ở đây, nhưng hắn ta bỗng nhiên mất tích nhiều năm trước, hơn phân nữa là bị người ta bắt đi, cũng có thể đã trở thành thức ăn cho quái vật dưới đáy.”
“Quái vật dưới đáy?” Ninh Nhụy Nhụy nghe được từ mấu chốt: “Nó có ý gì?”
Khỉ tóc vàng có chút ngoài ý muốn nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Chẳng lẽ ngươi đến đây không phải vì con quái vật kia sao?”
“Cũng không phải.” Ninh Nhụy Nhụy giải thích: “Ta đuổi theo một sợi khí tức màu đen mới đến được đây. Khí tức đó giống như bùn vậy.”
“Ta biết cái mà ngươi nói.” Kim Ti tỷ tỷ cười hắc hắc: “Chính là nọc độc rơi xuống từ trên người con quái vật kia, có thể bám vào thân người, sau đó khống chế người đó. Ta đã lén nhìn qua cảnh tượng đó, buồn nôn lắm.”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi nhìn khỉ tóc vàng một chút.
“Đừng nhìn ta như vậy, ta không phải như thế.” Kim Ti tỷ tỷ khó chịu nhìn Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không truy cứu việc này: “Vậy ngươi có thể mang ta xuống dưới đó xem một chút được không? Ta muốn nhìn xem quái vật mà ngươi nói.”
“Quái vật sẽ ăn người, ngươi nhất định muốn xem sao?” Khỉ tóc vàng khiếp đảm hỏi.
“Đúng.” Ninh Nhụy Nhụy không chút do dự gật đầu.
Kim Ti tỷ tỷ do dự một chút, sau đó quay lại nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Nếu ta dẫn ngươi đi, ta có chỗ tốt gì?”
“Nam… không phải, ta biết một thần y, hắn có thể chữa bách bệnh.” Ninh Nhụy Nhụy suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Ngươi không phải không nhớ rõ mình là ai sao? Ta bảo hắn chữa cho ngươi, cam đoan ngươi có thể nhớ ra.”
“Thật sao?” Kim Ti tỷ tỷ nghe xong, lập tức hưng phấn hẳn lên.
Gương mặt Ninh Nhụy Nhụy ngưng lại, nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên, ta không cần thiết phải lừa ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận