Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2645: Ngươi phải gọi là thúc thúc

Đường núi chật hẹp, nhưng cứ cách vài trăm mét sẽ có một khu đất nhỏ bằng phẳng kê bàn ghế đá cho du khách và người đi đường nghỉ chân.
Lúc này, bãi đất rộng nhỏ không xa trước mặt đám người Hạ Thiên đã chật ních người. Ngoại trừ ba vị đạo sĩ mặc đạo bào màu đỏ còn có mười mấy hai mươi du khách đang đứng nghe bọn họ giảng kinh luận đạo, không khí cũng khá sôi nổi.
Đạo trưởng áo bào đỏ dẫn đầu khoảng năm mươi tuổi, tóc vàng, thái độ kiêu căng thì không nói, thỉnh thoảng xuất khẩu cuồng ngôn, chửi bớt tổ sư phái Toàn Chân núi Chung Nam, thật không biết ông ta ăn gan hùm gan báo hay là có bản lĩnh thật sự nữa.
“Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại dám nói xấu tổ sư Trùng Dương chứ?” Tiểu đạo cô Niệm Tâm hơi tức giận, trừng mắt nhìn gã Đạo trưởng áo bào đỏ: “Nếu ngươi còn ăn nói lung tung, ngươi có tin ta gọi đạo sĩ bá bá Trùng Dương cung trên núi đánh ngươi không?”
Đạo trưởng áo bào đỏ cười nhạo một tiếng, từ trên cao nhìn xuống, chỉ vào tiểu đạo cô: “Hừ, tiểu đạo cô ngươi thật sự có mắt không biết Thái Sơn, lại đi hỏi bổn tiên là ai.”
Một đạo sĩ áo bào đỏ ở bên cạnh phụ họa: “Tiên sư, ngài không ngại mở rộng thiên ân, nói danh hào của ngài cho bọn họ biết, để bọn họ được quen với chân nhân duy nhất trên đời này.”
“Không sai, bọn họ sẽ cảm thấy vinh hạnh. Có lẽ đây chính là điểm nhấn duy nhất trong cuộc đời bọn họ.” Một đạo sĩ áo bào đỏ khác nói mấy lời càng thêm buồn nôn: “Chỉ cần nghe nói đến tên của ngài thôi, cũng đủ làm cho bọn họ chết không tiếc rồi.”
Thạch Thuần nghe xong, cảm thấy đau đầu, đáp lại một câu: “Các ngươi nói tiếng người lại có được không? Cái kiểu phiên dịch này chẳng chính xác chút nào. Ta muốn dùng gót giày của mình đá vào mông của các ngươi.”
“Lớn mật! Ngươi dám ở đó xuất khẩu cuồng ngôn.” Hai gã đạo sĩ mặc áo bào đỏ giận tím mặt, gầm thét với Thạch Thuần.
Ninh Nhụy Nhụy bật cười: “Ta thấy các ngươi mới lớn mật đấy, dám ở núi Chung Nam nói xấu Vương Trùng Dương. Các ngươi thật không biết chữ chết viết như thế nào.”
“Haiz, thế nhân ngu muội đến thế đấy.” Gã đạo trưởng áo bào đỏ lớn tuổi cười đắc ý, ánh mắt lấp lánh nhìn Thạch Thuần và Ninh Nhụy Nhụy: “Hai vị cô nương đẹp thì có đẹp, đáng tiếc lại không có linh hồn, chỉ biết tin vào mấy tin đồn thất thiệt, vì thế các ngươi mới kính yêu tên lừa đảo Vương Trùng Dương mà không biết chân nhân trước mắt.”
“Vậy ý của ngươi, ngươi mới chính là chân nhân thật sự?” Thạch Thuần hơi buồn cười: “Vậy ngươi xưng tên ra đi, để chúng ta còn biết cái gọi là chân nhân là thần thánh phương nào.”
Đạo trưởng áo bào đỏ mỉm cười, lắc lắc phất trần trong tay, ngạo nghễ nói: “Ngươi nghe cho kỹ đây, bổn tiên đến từ tiên đảo Bồng Lai hải ngoại, Quán chủ Hồng Dương quán Hồng Thắng Hỏa, đạo hiệu Hồng Dương Chân Nhân, năm nay ta đã hơn chín trăm tuổi, luận bối phận còn cao hơn Vương Trùng Dương một bậc.”
Thạch Thuần trêu chọc: “Trời ơi, nổ quá kìa. Tại sao ngươi không nói mình một vạn tuổi, xưng huynh gọi đệ với Bàn Cổ đi.”
“Cho nên mới nói, đám phàm phu tục tử các ngươi không bao giờ gặp được chân tiên, cũng bởi vì các ngươi là loại người có mắt không tròng. Hôm nay, ta sẽ để cho các ngươi mở mang tầm mắt.” Hồng Dương Chân Nhân hừ lạnh một tiếng, bỗng khoát tay, một vệt ánh sáng hóa thành từng tầng vân bao phủ cơ thể ông ta, nghiễm nhiên trở thành thần tiên hàng thế.
Những du khách đi đường nhìn thấy cảnh tượng này, người nào cũng há hốc mồm, tất cả quỳ xuống, miệng nói mạo phạm, thậm chí còn có người dập đầu cầu xin tha thứ.
Kiến thức tiểu đạo cô Niệm Tâm không nhiều. Nàng nhìn đến ngây người, cặp mắt nhỏ mở to đến căng tròn.
“Nhụy Nhụy tỷ, tỷ nhìn xem làm sao ông ta làm được như thế?” Mặc dù Thạch Thuần không tin người trước mắt là chân nhân gì cả, nhưng cảnh tượng trước mặt quả thật khiến cho nàng có chút không rõ chuyện gì xảy ra.
Ninh Nhụy Nhụy cũng nhìn không thấu, nhưng vẫn kiên định nói: “Đây chẳng qua chỉ là chướng nhãn pháp mà thôi, đoán chừng cũng chẳng khác gì ảo thuật.”
“Hừ, lần này ngươi tin chưa?” Gương mặt Hồng Dương Chân Nhân tràn ngập đắc ý, tỏ ra phong phạm tiên nhân, đồng thời còn bễ nghễ nhìn Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần: “Các ngươi còn không mau quỳ xuống, phục bổn tiên… A!”
“Phục cái đầu ngươi đấy.” Hạ Thiên nhịn không nổi nữa, một cước đạp bay người này: “Ngớ ngẩn! Cút sang một bên đi, đừng cản đường người khác.”
Hồng Dương Chân Nhân bị đá bay sang đường núi bên cạnh. Đường núi có độ dốc, cả người ông ta như quả cầu lăn tròn từ trên núi lăn xuống.
“Chân nhân.”
“Sư phụ.”
Những du khách, còn có hai gã đạo sĩ áo bào đỏ trẻ tuổi bị dọa đến hồn phi phách tán, không để ý đến việc gây chuyện với Hạ Thiên, chạy thẳng xuống dưới núi.
“Anh rể, ngươi làm tốt lắm.” Thạch Thuần giơ ngón tay cái lên với Hạ Thiên: “Loại lừa đảo này nên bị đánh chết.”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm vẫn còn mờ mịt: “Vừa rồi ông ta… là giả sao?”
Tiểu đạo cô Niệm Tâm thuận miệng giải thích: “Cao nhân chân chính lúc nào cũng thâm tàng bất lộ. Loại hơi một tí lòe loẹt như thế này, nhất định là giả.”
“Vâng.” Tiểu đạo cô Niệm Tâm nhẹ gật đầu: “Hạ Thiên ca ca, ta nhớ kỹ rồi.”
Thạch Thuần nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngươi phải gọi là thúc thúc.”
“Thuần nha đầu, ngươi ngứa da đúng không?” Hạ Thiên trừng mắt nhìn Thạch Thuần.
Thạch Thuần trừng trở lại: “Ta gọi ngươi là anh rể, còn cô bé mới mười mấy tuổi, đương nhiên phải gọi ngươi là thúc thúc rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận