Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3614: Không phải mua mà là cướp

“Chu công tử gì đó, phong cách cũng không khỏi quá thấp, cũng chỉ có thể thuê được mặt hàng này?”
Lam Y Nhân không khỏi có chút thất vọng lắc đầu. Tiểu lưu manh cấp bậc như thế, cho dù ở Quế thành, đoán chừng cũng chỉ là nhân vật bất nhập lưu, sớm bị thanh trừ sạch sẽ, nghĩ không ra ở thành phố Thiên Hải vẫn còn tồn tại.
Lúc này, Lam Y Nhân nhìn chiếc xe Hummer một chút, phát hiện bên trong còn có hai người: “Các ngươi cũng đến bắt ta à?”
“A, không phải, tuyệt đối không phải.” Vừa rồi hai người tận mắt nhìn thấy Lam Y Nhân một cước đạp bay người kia, bị dọa đến hồn phi phách tán: “Chúng ta đi đây.”
“Khoan đã.” Lam Y Nhân thản nhiên nói: “Hai người các ngươi cút xuống cho ta.”
Hai người kia không dám không nghe, lập tức xuống xe, thuận thế quỳ xuống: “Nữ, nữ hiệp, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta. Chúng ta chỉ là tiểu đệ của Thiết ca mà thôi, cái gì cũng không biết.”
“Vậy thì các ngươi cứ quỳ ở đó đi.” Lam Y Nhân cũng không rảnh phản ứng đến bọn họ, đạp cho mỗi người một cước, ít nhất để cho bọn họ nửa ngày cũng không động đậy được, sau đó mang theo hành lý leo lên chiếc Hummer lái đi.
Một lát sau, một chiếc Rolls-Royce Phantom lái đến.
“Người đâu?” Nam nhân mặc vét trắng từ trong xe bước xuống, nhìn chung quanh, chỉ thấy một chiếc xe nát cùng với ba người đang ngồi xổm trên mặt đất.
Ba người cùng nhau trả lời: “Đi rồi.”
“Mẹ kiếp, các ngươi toàn là thứ phế vật.” Nam nhân mặc vét quát lớn: “Ba người các ngươi ngay cả một nữ nhân cũng không bắt được?”
Hắn ta quay sang mắng tài xế: “Ngươi cũng vậy, ngươi cứ lái xe đến công quán, nàng ta còn có thể nhảy xe sao?”
“Nữ nhân kia rất hung. ’ Tài xế nghĩ lại mà sợ, chỉ vào cổ của mình: “Nếu ta không dừng xe, cổ của ta sẽ bị nàng ta đâm thủng.”
“Mẹ nó.” Nam nhân mặc vét trắng nhịn không được nói tục, sau đó quay sang nói với hai tên côn đồ kia: “Lão Thiết, ta bảo hắn ta lái xe chặn đường, chính là để phòng ngừa vạn nhất, người chết ở đâu rồi?”
“Thiết ca ở đó. ’ Hai tên tiểu đệ chỉ vào một gốc cây đường đối diện.
“Sao?” Nam nhân mặc vét trắng nghi hoặc quay đầu nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy một cái mông mập kẹp giữa hai chạc cây: “Cái này…”
Lúc này, hắn ta rốt cuộc tỉnh ngộ lại. Lam Y Nhân kia có chút không đơn giản, thủ đoạn bình thường hoàn toàn không đối phó được với nàng ta.

Lam Y Nhân lái chiếc Hummer dựa theo hướng dẫn, nửa tiếng sau đã đến khách sạn mình đặt sẵn.
“Lam tổng, trên đường kẹt xe sao?” Vừa mới dừng xe, một nữ nhân khoảng hai lăm hai sáu tuổi tiến lên, nhìn lướt qua chiếc Hummer: ‘Ngươi mua xe ở thành phố Thiên Hải hồi nào thế?”
“Không phải mua mà là cướp.” Lam Y Nhân cười nhạt, tiện tay ném chìa khóa xe cho bảo vệ: ‘Có chuyện, lên phòng rồi nói.”
Tiểu Chu cái hiểu cái không gật đầu, sau đó cùng với Lam Y Nhân tiến vào khách sạn, làm thủ tục đăng ký xong thì lên lầu.
Phòng lầu chín cũng không phải phòng sang trọng nhất nhưng giá cả cũng không rẻ.
“Ngươi nói rõ cho ta biết tình huống bên này đi.” Lam Y Nhân cất hành lý, rửa mặt một chút, sau đó đến phòng khách nói chuyện với Tiểu Chu.
Tiểu Chu đã nấu xong nước, rửa hai cái tách, bỏ trà vào, pha cho Lam Y Nhân một tách trà, sau đó ngồi ở phía đối diện.
“Tình huống công ty có chút phức tạp nhưng cũng khá đơn giản.” Tiểu Chu dừng mấy giây, hẳn là đang suy nghĩ trong đầu cách dùng từ cho phù hợp: “Nhất thời bán hội, ta không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.”
Lam y nhân mỉm cười: “Ngươi thả lỏng một chút đi, cứ tùy ý nói. Phức tạp là phương diện nào? Đơn giản là phương diện nào?”
Biểu hiện Tiểu Chu hoàn toàn thả lỏng. Nàng cầm tách trà, chậm rãi nói: “Phức tạp là nước bên này rất sâu, hơn nữa cạnh tranh cũng rất khẩn trương. Không chỉ chúng ta, nghiệp vụ của những công ty này tiến triển cũng rất chậm. Còn có…”
“Vậy đơn giản thì sao?” Lam Y Nhân chăm chú lắng nghe một hồi, sau đó hỏi.
“Đơn giản, thật ra trước đó ta cũng đã nói rồi.” Gương mặt Tiểu Chu hiện lên sự do dự, thậm chí mắt còn căng thẳng nhìn chung quanh: “Khả năng là do tập đoàn Dã Độ, không, chính là vị Chu công tử kia đang giở trò quỷ.”
Đối với tác phong của vị Chu công tử kia, Lam Y Nhân đã thoáng lĩnh giáo một chút: “Tại sao ông ta lại muốn làm như vậy?”
“Cái này, ta cũng không biết rõ nữa.” Tiểu Chu lắc đầu, biểu thị nàng cũng không rõ ràng cho lắm: “Ta cũng đã thử câu thông với tập đoàn Dã Độ, thậm chí còn nhượng bộ rất lớn, nhưng bên đó hoàn toàn không có hứng thú. Họ chỉ muốn có tất cả, tuyệt không giống một công ty thương mại mà giống một băng nhóm thì đúng hơn.”
Hai người lại thảo luận sâu về một số vấn đề của chi nhánh Thiên Hải, đồng thời cùng nhau phân tích các vấn đề cụ thể.
Cuối cùng, mấu chốt của mọi vấn đề vẫn chỉ vào tập đoàn Dã Độ.
Lam Y Nhân không thể nhịn được cười, nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười: “Cho nên, tập đoàn Thần Y muốn phát triển ở thành phố Thiên Hải, nhất định phải đánh hạ tập đoàn Dã Độ, hoặc là vị Chu công tử kia.”
“Đúng vậy.” Tiểu Chu gật đầu.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Lam Y Nhân nhướng mày, không khỏi có chút kỳ quái.
Tiểu Chu cũng khẩn trương hẳn lên, sợ hãi cắn chặt bờ môi, không dám lên tiếng.
“Là ai?” Lam Y Nhân cao giọng hỏi một câu.
Bên ngoài vang lên giọng của một nam nhân trẻ tuổi: “Phục vụ phòng. Lam tiểu thư, có người gửi cho ngươi một thư mời, ngươi ra kiểm tra và nhận giùm.”
Lam Y Nhân đại khái đoán được tình huống là gì, đang định đứng lên, Tiểu Chu đã vượt lên trước một bước.
“Đưa thiếp mời cho ta.” Tiểu Chu lạnh nhạt nói.
Nhân viên phục vụ ngoài cửa mỉm cười, lịch sự trả lời: “Thật ngại quá, thư mời cần phải tự tay giao cho Lam Y Nhân tiểu thư.”
“Là ta.” Tiểu Chu mỉm cười, đưa tay định nhận lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận