Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2120. Cường khuân vác

“Cái này...”
Đám người Mạnh Lương Ngọc trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy, chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, căn bản bọn hắn không có thấy rõ ai ra tay.
“Ngươi gấp gì chứ, thứ ngu ngốc kia có thể xử lý tùy lúc, giữ lại hỏi thêm nhiều tin tức cũng tốt mà.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn Hạ Thiên, nhưng mà không oán trách gì, chỉ là thói quen nói câu oán trách, dù sao tên Cường khuân vác gì đó thật sự làm cho người ta chán ghét.
Hạ Thiên lười biếng nói: “Một kẻ đần độn mà thôi, giữ lại có ích lợi gì, đánh thì đánh thôi.”
“Trong mắt của ngươi ai mà không kém thông minh.” Ninh Nhụy Nhụy thanh tú động lòng người mà liếc nhìn, lập tức nói với đám người Mạnh Lương Ngọc: “Các ngươi đừng sợ, chỉ cần các ngươi không chọc hắn, trên cơ bản hắn sẽ không chủ động cắn người.”
“Này, Tiểu muội chân dài, cô muốn ăn đòn đúng không?” Hạ Thiên trừng Ninh Nhụy Nhụy: “Đừng cho là ta không biết cô đang so sánh ta với chó.”
“Rốt cuộc hai vị có lai lịch gì?” Mạnh Lương Ngọc sững sờ nửa ngày: “Vậy mà có thể một quyền đánh Cường khuân vác... Đánh thành dạng như vậy.” Cường khuân vác xem như là người có thực lực cao nhất trong đám người bọn hắn, trước đó có ông chủ Trịnh và ký giả Lưu đè lên, luôn khúm núm, không nghĩ tới hai vị kia vừa chết, tiểu tử ấy đã lộ ra nguyên hình. Có thể cũng là bị cái bí cảnh này dọa sợ, không còn dám đi xuống, cũng không có biện pháp ra ngoài, vậy chỉ có thể hung hăng hưởng thụ một cái rồi nói sau, miễn cho chết cũng không mò được chỗ tốt gì. Đáng tiếc là, hắn tương đối xui xẻo, gặp tên sát tinh Hạ Thiên như vậy, trực tiếp đưa hắn lên đường.
“Không có lai lịch gì, chỉ là người bình thường mà thôi...” Vốn Ninh Nhụy Nhụy muốn nói là người bình thường, nghĩ lại không đúng: “Người tu tiên bình thường, hắn có thiên phú dị bẩm, có cánh tay khí lực.”
“Hai vị không muốn nói, vậy ta cũng không hỏi tiếp.” Mạnh Lương Ngọc thở dài, khổ não nói: “Chỉ là bây giờ mất thêm một người, không có cách nào mở thông đạo đi xuống, chúng ta lại không biết phải ở nơi đây thêm bao nhiêu năm nữa?”
Ninh Nhụy Nhụy có chút không hiểu hỏi: “Vì sao nhất định phải có bảy người mới xuống được?”
“Phía dưới màn sáng kia, là pháp trận cỡ nhỏ.” Mạnh Lương Ngọc nhẹ giọng giải thích: “Trước đó ta nhìn một bản đạo thư, hình như nói Thất Diệu Ly Hỏa trận gì đó, cần bảy người chia ra bảy nơi, sau đó đồng thời khởi động linh khí, lấy phương pháp đặc biệt gây ra Ly Hỏa mới có thể phá giải. Hầu như mấy người chúng ta đều là tu vi ở Trúc Cơ kỳ, chỉ có ký giả Lưu và ông chủ Trịnh đã chết là Kết Đan kỳ. Đúng rồi, còn chưa có hỏi hai vị có tu...”
Nam sinh kia bỗng nhiên cắt đứt Mạnh Lương Ngọc, nói với Hạ Thiên: “Ngươi có biết Cường khuân vác có mạng Hỏa trời sinh không, có tác dụng không thể thiếu với trận pháp chưa phá giải ở phía dưới. Ngươi lại đánh hắn ngất xỉu, vậy thì mọi người chúng ta đều phải chết ở chỗ này đi!”
“Mạng Hỏa mạng Thủy gì đó, chỉ là một kẻ ngu ngốc mà thôi, có tác dụng trọng yếu cái rắm.” Vẻ mặt Hạ Thiên khinh thường: “Lại nói mấy người các ngươi quá phế vật, đan dược ở đây nhiều như vậy, gần một trăm năm, thậm chí ngay cả Phân Thần kỳ cũng chưa đạt tới.”
Một vị nữ sinh khác nghe không quen lời Hạ Thiên nói, không nhịn được châm biếm lại một câu: “Ta nhìn Hạ tiên sinh tuấn tú lịch sự, nhất định là một người tu đạo thiên tài đi, chắc tu vi rất cao, không biết đã đến Phân Thần kỳ chưa?”
“Ánh mắt của ngươi không tệ lắm, còn biết ta là thiên tài.” Hạ Thiên cười hì hì: “Nhưng, dung mạo của ngươi có chút xấu, đầu óc lại quá đần. Mười mấy năm ta trước chính là Độ Kiếp kỳ, cho ta một hai phút đã có thể tạo ra mười mấy cao thủ Hợp Thể kỳ tới Phân Thần kỳ với ta mà nói không tính là gì.”
“Khoe khoang khoác lác.” Nữ sinh cười nhạo một tiếng, không tiếp tục để ý tới Hạ Thiên, rõ ràng cảm thấy loại người xốc nổi này không đáng để giao lưu.
“Có tin hay không tùy các ngươi.” Hạ Thiên bất mãn nói: “Ta chưa bao giờ khoác lác, cũng không cần phải khoác lác.”
Nam sinh kia cũng rất bất mãn, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi liền tạo một cái cho ta xem một chút!”
“Tại sao ta phải tạo ra cho ngươi xem, ta với ngươi thân lắm sao?” Hạ Thiên bĩu môi, mặt coi thường: “Trên đời này, chỉ có nữ nhân của ta mới có phúc lợi ấy, còn các ngươi thì đừng nghĩ.”
“Vậy ngươi là đang thả rắm.” Nam sinh lạnh giọng nói.
Hạ Thiên khó chịu nói: “Tiểu tử ngươi cũng muốn ăn đòn đúng không?”
“Quả nhiên chỉ có thể ba hoa chích chòe. Lão Mạnh, ánh mắt của ngươi thực sự là không được.” Nữ sinh đó oán trách trừng Mạnh Lương Ngọc: “Người nào đều mang tới nơi này, ai biết bọn hắn là người tốt hay là người xấu chứ?”
“Các ngươi có thể không tin, nhưng tốt nhất đừng nói năng lỗ mãng.” Ninh Nhụy Nhụy không quen nhìn tác phong của hai người đấy: “Lời hắn nói là sự thật, độ cao của hắn không phải trong khả năng phỏng đoán của các ngươi, không hiểu thì không cần tự rước lấy nhục. Vừa rồi lúc Cường khuân vác gì đó dùng sức với ngươi cũng chưa thấy ngươi bốc lửa như vậy, bị coi thường cũng đừng thể hiện rõ ràng như vậy, cất giấu đuôi cáo không được sao?”
“Ngươi!” Nữ sinh bị lời nói của Ninh Nhụy Nhụy làm nghẹn họng không phản bác được, đành phải cố nén cơn tức này.
“Được rồi, được rồi, các ngươi đừng ồn ào nữa.” Mạnh Lương Ngọc cảm thấy nhức đầu, vội vàng chắp tay với mấy người: “Bây giờ, không phải là lúc để gây gổ, mọi người vẫn nên yên tĩnh lại, suy nghĩ một chút còn có biện pháp gì khác có thể mở ra trận pháp.”
“Không có cách nào.” Nam sinh than thở nói: “Nhất định chúng ta bị vây chết ở chỗ này, hoặc bị ánh sáng màu vàng ở phía dưới đánh chết.”
Khuôn mặt của nữ sinh cũng tràn đầy vẻ tuyệt vọng, che mặt khóc nức nở không nói. Ngược lại đứa trẻ đưa báo luôn không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng mà ngồi ở góc tường, ánh mắt lăm lăm nhìn Cường khuân vác té ở đó không xa, không biết đang suy nghĩ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận