Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3881: Các ngươi không có bản lãnh đó

“Không phải lúc đó ngươi cũng leo rất nhanh sao?”
Tạ Nghênh Hà hỏi ngược lại.
Ninh Nhụy Nhụy không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.
Lúc đó, nàng và Hồ Gia Vĩ đúng là leo rất nhanh. Hai người chỉ mang theo bình dưỡng khí và rất ít trang bị phòng tuyết.
Mặc dù cuối cùng đã đăng đỉnh thành công, nhưng bây giờ nhớ lại, nàng cũng không thể không cảm thấy lúc đó nàng đã quá mạo hiểm.
“Mộng tưởng trước kia của ta là trở thành người leo núi hạng nhất. Kết quả bị ngươi nửa đường xuất hiện nghiền ép.”
Gương mặt Tạ Nghênh Hà hiện lên ý trêu chọc: “Nếu không chịu mạo hiểm, chẳng phải sẽ thua ngươi nhiều lắm sao?”
Nói đến nước này, Ninh Nhụy Nhụy biết mình có khuyên như thế nào cũng vô dụng: “Ta ra ngoài hít thở một chút, thuận tiện điện thoại cho Hạ Thiên luôn.”
“Đúng rồi, ta quên mất, Hạ Thiên rời đi lúc nào vậy?”
Lúc này, Tạ Nghênh Hà mới nhớ đến Hạ Thiên lên xe cùng với Ninh Nhụy Nhụy, bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu.
“Có lẽ hắn có chuyện gấp nên đi trước.”
Ninh Nhụy Nhụy mỉm cười ứng phó một câu, sau đó bước ra ngoài biệt thự, chuẩn bị gọi điện thoại cho Hạ Thiên hỏi hắn đi đâu.
Nhưng khi nàng vừa lấy điện thoại ra, bỗng nhiên có bốn người cao lớn từ trong bóng tối bước ra, bao vây nàng lại.
“Các ngươi là ai?”
Ninh Nhụy Nhụy một chút cũng không sợ hãi, chỉ cau mày hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Một nam nhân trong đó oang oang nói: “Ông chủ của chúng ta bảo ngươi lập tức biến ra khỏi Tuyết Thành, không cần xen vào chuyện bao đồng. Nếu không, coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi.”
“Là Hoa Hoành Chí thuê các ngươi đến đây?”
Ninh Nhụy Nhụy lập tức đoán được người đứng đằng sau đám người này.
“Chuyện này không liên quan đến ngươi.”
Người kia vén áo khoác lên, lộ ra bao súng bên hông: “Tóm lại, bây giờ ngươi rời đi thì còn có thể sống. Nếu không, đừng trách chúng ta ra tay.”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi có chút khó hiểu. Nếu Hoa Hoành Chí muốn ngăn cản Tạ Nghênh Hà leo núi, hoàn toàn có biện pháp vừa tốt vừa thích đáng hơn, không cần thiết phải làm như thế, trực tiếp phái người đến uy hiếp nàng.
“Cho ngươi ba giây để cân nhắc. Ba, hai…” Người kia thúc giục.
“Cho dù không có ta, Hạp tử cũng kiên trì leo núi thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Cho dù giết ta, các ngươi cũng chẳng làm nên chuyện gì. Huống chi, các ngươi còn chưa có bản lãnh đó.”
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Nếu ngươi không đồng ý, vậy thì đi chết đi.”
Người kia hừ lạnh một tiếng, lập tức móc súng chỉ vào Ninh Nhụy Nhụy. Pằng!
Ánh mắt Ninh Nhụy Nhụy nắm được quỹ tích của viên đạn, chỉ hơi nghiêng người một cái đã tránh khỏi.
“Sao?”
Người kia lấy làm kinh hãi, lập tức quát lên: “Cùng tiến lên, giết… A!”
Ninh Nhụy Nhụy một cước quét ngang, đá bay cả người hắn ta ra ngoài.
Ba người còn lại còn chưa kịp rút súng, người đã nằm trên mặt đất.
Ninh Nhụy Nhụy học theo dáng vẻ khinh thường của Hạ Thiên, nhếch miệng nói: “Muốn tìm người đối phó ta cũng nên tìm người lợi hại một chút. Loại phế vật này có thể thành được chuyện gì chứ?”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Người kia giãy dụa muốn đứng lên.
“Ta là ai thì như thế nào? Ngươi biết thì có tác dụng gì?”
Ninh Nhụy Nhụy lạnh lùng hỏi: “Nói đi, có phải Hoa Hoành Chí thuê các ngươi phải không? Hắn ta ở đâu rồi?”
Người kia đáp: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Không nói đúng không?”
Ninh Nhụy Nhụy một cước đá qua, chỉ thấy người này giống như quả bóng da bay lên mặt đất mấy mét, sau đó nặng nề rơi xuống đất.
Phốc.
Đại hán kia phun ra một ngụm máu, sau đó liền không chịu nổi: “Là, là thiếu minh chủ phái chúng ta đến.”
“Sao?”
Ninh Nhụy Nhụy nghe được một đáp án ngoài ý muốn, lông mày không khỏi cau lại: “Ngươi nói cái gì? Ai phái ngươi đến?”
Người kia há miệng nói: “Là cô…!”
Vừa mới nói được một chữ, cổ họng của hắn ta khẽ động, lập tức có máu tươi từ trong miệng trào ra.
Chưa đến hai giây, người này đã ngừng thở.
Ba người khác cũng giống như vậy.
“Thiếu minh chủ?”
Ninh Nhụy Nhụy lẩm bẩm ba chữ này, nghi hoặc trong lòng càng sâu: “Đây là thứ đồ gì thế? Có liên quan gì đến Hoa Hoành Chí và Tạ Nghênh Hà hay không?”
Đương nhiên, Ninh Nhụy Nhụy cũng hoài nghi những người này rất có thể là vì nàng mà đến.
Nhưng nghĩ lại, nàng cảm thấy khả năng không lớn. Bởi vì nàng chưa hề quen ai có danh xưng là minh chủ hay thiếu minh chủ gì cả.
“Xảy ra chuyện gì thế? Ta dường như nghe được tiếng súng nổ.”
Lúc này, Tạ Nghênh Hà từ trong biệt thự vội vã chạy ra. Kết quả nhìn thấy bốn thi thể nằm trên mặt đất, Ninh Nhụy Nhụy thì đứng đó.
“Cái này… Nhụy Nhụy, chuyện gì xảy ra thế?”
Sắc mặt Tạ Nghênh Hà trắng bệch, sợ hãi hỏi.
Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu: “Bốn người này muốn giết ta, tiếc là tay nghề không tinh. Nhưng ta cũng không có giết bọn họ. Bọn họ tự mình thổ huyết mà chết.”
“Có người muốn giết ngươi?”
Tạ Nghênh Hà sửng sốt: “Ai vậy? Tại sao lại muốn giết ngươi?”
“Ta cũng không rõ.”
Ninh Nhụy Nhụy im lặng một lát, sau đó nhìn Tạ Nghênh Hà: ‘Bọn họ nói là do thiếu minh chủ phái đến.”
Con ngươi Tạ Nghênh Hà co rụt lại: “Thiếu, thiếu minh chủ?”
“Ngươi biết?”
Ninh Nhụy Nhụy nhạy bén bắt được biểu hiện thay đổi của Tạ Nghênh Hà, lập tức hỏi ngay.
“Không, không, ta không biết.”
Tạ Nghênh Hà lắc đầu, nhưng đối mặt với ánh mắt chất vấn của Ninh Nhụy Nhụy, nàng thở dài nói: “Thật ra là ta biết.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe giọng nói của đối phương có chút bất đắc dĩ lẫn cười khổ: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tạ Nghênh Hà hỏi ngược lại: “Nhụy Nhụy, ngươi có nghe qua một tổ chức có tên là liên minh Cửu Sơn chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận