Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3147: Một kiếm chém chết đại vương bát ngươi!

Lúc này, Sở Dao chợt nhớ đến Hạ Thiên. Nếu như có hắn ở đây, đoán chừng phá cái mai rùa này cũng chỉ là chuyện của một quyền.
Sở Dao suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ đến một ý kiến: “Trên người của ta có Thuấn phù, bây giờ ta sẽ truyền tin cho Cơ tỷ tỷ và Nguyệt tỷ tỷ.”
“Chút chuyện nhỏ này đừng nên quấy rầy Nguyệt chưởng môn.” Khương Thanh Nguyệt hơi do dự.
Sở Dao ngẫm lại thấy cũng đúng. Nếu chút chuyện nhỏ này mà cũng cầu xin Nguyệt Thanh Nhã và Cơ Thanh Ảnh giúp đỡ, chẳng phải nói rõ nàng và Vương Tiểu Nha làm việc bất lợi sao?
Nhưng tình huống trước mắt, nếu không xử lý con Đằng Quy kia, hậu hoạn sẽ rất lớn.
“Mặt mũi tính là gì chứ?” Sở Dao rất nhanh đã có quyết định: “Làm thịt con rùa này quan trọng hơn. Nếu chúng ta còn do dự nữa, đến lúc đó hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Nói xong, nàng cũng không chần chừ nữa, lập tức lấy ra Thuấn phù, niệm khẩu quyết, sau đó phất tay đốt giữa không trung.
….
Lam Kinh, đảo thần tiên.
“Ờ, Sở Dao truyền tin tức.” Nguyệt Thanh Nhã đang tĩnh tọa, mi tâm sáng lên. Nàng vội mở mắt nói với Cơ Thanh Ảnh: “Hình như bên đó xảy ra chút biến cố.”
Nói xong, nàng điểm hai ngón tay giữa mi tâm, bắt lấy ánh sáng điểm về phía Cơ Thanh Ảnh đối diện.
“Là Đằng Quy hiện thế.” Cơ Thanh Ảnh hơi cau mày: “Đó không phải là thứ mà ba người bọn họ có thể đối phó được. Bảo các nàng quay về đi, ta sẽ đích thân đến đó một chuyến.”
“Không, ngươi không thể đi được.” Nguyệt Thanh Nhã lắc đầu: “Để tự bọn họ giải quyết đi.”
Cơ Thanh Ảnh kinh ngạc nhìn Nguyệt Thanh Nhã: “Kỳ vọng của ngươi đối với bọn họ không khỏi quá cao rồi. Tuy bọn họ là Độ Kiếp Kỳ, nhưng thời gian tu tiên không dài, cơ sở vận dụng pháp thuật thần thông còn kém lắm.”
“Nó giống như một ao nước nhỏ, cũng chỉ có vòi phun cỡ ngón tay. Người khác đích thật không đả thương được các nàng, tương tự các nàng muốn giết chết kẻ địch cường đại như vậy cũng có chút khó khăn.”
“Cũng chính vì thế, chúng ta không thể nhúng tay vào.” Nguyệt Thanh Nhã mỉm cười nói: “Bọn họ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bọn họ nhất định phải trải qua ma luyện. Hoa trong nhà kính sẽ không đấu lại với cỏ dại.”
Cơ Thanh Ảnh ý vị thâm trường nhìn Nguyệt Thanh Nhã: “Ngươi không sợ đốt cháy giai đoạn sao?”
“Ta tin rằng bọn họ sẽ vượt qua được.” Nguyệt Thanh Nhã nói: “Tuy nhiên, bọn họ đã phát tín hiệu cầu cứu, nếu không để ý đến, vậy thì bất cận nhân tình rồi.”
“Ngươi muốn làm gì?” Cơ Thanh Ảnh hỏi.
Nguyệt Thanh Nhã dường như đã sớm có chủ ý: “Thanh Nguyệt sư tỷ là kiếm khí tính hàn, không trấn trụ được độc hỏa của Đằng Quy, vậy chúng ta chỉ cần gửi cho bọn họ thứ có thể trấn trụ được độc hỏa là được rồi.”
“Thứ gì?” Cơ Thanh Ảnh sửng sốt, lập tức nghĩ đến: “Ngươi nói chính là Hỏa Mạch Thần Kiếm mà Tiểu Kiều và Ngậm Sương mang đến?”
“Đúng.” Nguyệt Thanh Nhã gật đầu.
Cơ Thanh Ảnh nhìn chằm chằm Nguyệt Thanh Nhã: “Ngươi đúng là một Đại tổng quản hậu cung hợp cách. Nếu ta là nam nhân, ta sẽ yêu ngươi mất.”
“Như vầy là được rồi.” Nguyệt Thanh Nhã khoát tay: “Ta sẽ không thích loại người như ngươi đâu.”
“Ngươi ngược lại học được không ít thứ thất loạn bát tao của tên khốn kiếp kia.” Cơ Thanh Ảnh lắc đầu, có chút đau lòng nhức óc: “Ngươi trước kia sẽ không nói ra mấy lời như thế này. ’
Nguyệt Thanh Nhã cũng không cảm thấy có gì là không ổn: “Đó là trước kia, còn bây giờ là bây giờ.”
“Được rồi.” Cơ Thanh Ảnh bỗng dưng điểm một ngón tay vào hư không, bắn ra một luồng kim mang: “Chúng ta đưa cho bọn họ một thanh thần kiếm, xem bọn họ có làm thịt được con đại vương bát kia không?”

Trên đường.
Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương cũng không vội lên đường, cùng với một thiếu nữ xinh đẹp áp giải một đám yêu nghiệt Ma giáo chậm rãi tiến về Lam Kinh.
“Ồ?” Cố Hàm Sương bỗng nhiên mở mắt.
Kiều Tiểu Kiều hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Cố Hàm Sương gỡ thanh kiếm dung hợp từ Hỏa Mạch thần kiếm xuống, lấy ra một thuấn phù dán lên chuôi kiếm, sau đó bấm pháp quyết: “Đi.”
Trường kiếm trong khoảnh khắc biến mất.
“Đây chính là thần kiếm mà ngươi mới có được, ngươi dứt khoát cho mượn như vậy sao?” Kiều Tiểu Kiều rất nhanh nhận được tin tức, vội hỏi Cố Hàm Sương.
Cố Hàm Sương thản nhiên nói: “Kiếm thôi mà, người quan trọng hơn.”

“Vô dụng thôi! Cho dù ngươi có nện bao nhiêu quyền, đá bao nhiêu cước, ngươi cũng không phá được linh xác thông thiên của cô đâu.”
Đằng Quy ngạo nghễ nói: “Ngược lại các ngươi sẽ chết dưới độc hỏa của cô, không ai có thể cứu các ngươi.”
“Ta không tin.” Vương Tiểu Nha càng đánh càng tức, càng tức lại càng đánh: “Cái lớp vỏ rách này của ngươi, hôm nay bổn cô nương không đập nát không được.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu nói với Khương Thanh Nguyệt: “Thất tỷ tỷ, mau đưa kiếm của tỷ cho ta mượn một chút.”
Khương Thanh Nguyệt nhắc nhở: “Kiếm của ta thuộc tính hàn, chỉ sợ không trảm được cái xác này.”
“Trảm không được thì cũng phải trảm mấy kiếm cho hả giận.” Vương Tiểu Nha giận không kềm được.
Khương Thanh Nguyệt nhẹ gật đầu, đang định ném kiếm trong tay cho Vương Tiểu Nha, Sở Dao bỗng nhiên mở mắt nói: “Tiểu Nha, ngươi không phải muốn chặt nó sao? Tiếp kiếm.”
Giữa không trung, một vòng ánh sáng hiện lên, một thanh trường kiếm xanh đỏ giao nhau bay đến.
Sở Dao đưa tay tiếp lấy, khống chế thanh trường kiếm bay về phía Vương Tiểu Nha.
“Kiếm này…”
Vương Tiểu Nha linh hoạt tiếp nhận trường kiếm, gương mặt hiện ra biểu hiện kinh ngạc. Bởi vì nó có chút giống với kiếm của Cố Hàm Sương, nhưng lại có chút không giống.
“Kiếm gì cũng vô dụng.” Đằng Quy vội mở cái miệng rộng, liệt hỏa cuồn cuộn trong miệng của nó: “Cho dù Phiếu Miểu tiên kiếm đến cũng vô dụng thôi.”
Vương Tiểu Nha không biết kiếm pháp, chỉ vận trường kiếm chém thẳng xuống mai rùa một cách bình thường mà thôi.
“Bây giờ một kiếm của bổn cô nương sẽ chém chết tên đại vương bát ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận