Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2388. Tự rước nhục vào mình

Tài sản mấy trăm triệu?
Trong lòng A Cửu chỉ có thể cười ha ha, cái gì cũng không cần nói.
“Ngươi muốn biết tại sao vợ Y Y và Cửu nha đầu thích ta sao?” Hạ Thiên bỗng nhiên hỏi ngược một câu.
“Ta muốn biết, ta rất muốn biết, vô cùng muốn biết.”
Đoạn Nhất Lang trừng mắt nhìn Hạ Thiên, gần như dằn từng chữ mà nói: “Rốt cuộc ngươi có mị lực gì, hoặc có lẽ là ma lực, hay thuần túy là có vận khí nghịch thiên, cho nên mới có được các nàng.”
“Nguyên nhân cũng không hề phức tạp.”
Hạ Thiên cười hì hì nói: “Bởi vì ta là thiên hạ đệ nhất soái ca, mà ngươi là một thằng hề.”
Nụ cười trên mặt Đoạn Nhất Lang trong nháy mắt đông cứng lại, ánh mắt cũng dần dần lộ ra màu sắc vốn có, hắn nhìn chằm chằm Hạ Thiên tầm mười mấy giây, lạnh giọng nói: “Hạ Thiên, có phải ngươi cảm thấy chuyện cười này rất buồn cười?”
“Đây không phải chuyện cười, mà là sự thật.”
Hạ Thiên nhếch miệng, “Nếu như ngay cả chuyện này mà ngươi cũng không chấp nhận nổi, vậy thì ngươi vẫn nên chết sớm một chút đi, miễn cho ở lại còn bắt ta động thủ.”
Đoạn Nhất Lang im lặng nở nụ cười, nửa phút đi qua mới thu lại cảm xúc: “Rất tốt, Hạ Thiên, ngươi quả nhiên rất có cá tính, ta càng ngày càng thấy hứng thú với ngươi rồi đấy.”
“Ngại quá, ngươi chả có tý cá tính nào mà dáng vẻ cũng rất xấu nha.”
Hạ Thiên trực tiếp trả lời: “Hơn nữa ta cũng không hứng thú với nam nhân, cũng không thích có nam nhân cảm thấy hứng thú với ta.”
A Cửu thản nhiên nói: “Ta cảm thấy vẫn nên bớt nói chuyện lại, các ngươi trực tiếp đánh một trận đi.”
“Cửu nha đầu, cách này của nàng đúng là rất hay.”
Hạ Thiên cười hì hì, đưa tay ôm lấy vòng eo con kiến của A Cửu, “Đồ đần này chính là muốn ăn đòn, vừa già vừa xấu thì không nói, lại còn dám đánh chủ ý lên nàng và vợ Y Y.”
“Được, không nhắc đến vụ thêm thẻ đánh bạc nữa.”
Đoạn Nhất Lang cười nói, “Món ăn sắp lên rồi, trước hết chúng ta thử xem vận khí của bản thân thế nào.”
Đúng lúc này, có một tiểu cô nương đi ra từ phòng bếp, trong tay bưng khay, phía trên đặt món vừa nấu xong, đi đến trước bàn ăn rồi chậm rãi đặt xuống trước mặt mấy người: “Đây là rau xào cải thảo, các vị xin dùng tự nhiên.”
A Cửu liếc mắt nhìn, vẫn là cải thảo bình thường, trông cũng chẳng đặc biệt gì cả, tương đối thanh đạm.
Chỉ chốc lát sau, tám món ăn còn lại cũng dần dần được mang lên, đều là đồ ăn thường ngày vô cùng bình thường, ví dụ như đậu hũ chiên, xà lách áp chảo vân vân, chả có tý liên quan gì đến hai chữ ngự thiện, A Cửu cũng không tin trước kia hoàng đế chỉ ăn những thứ này.
“Ai chọn trước?” Đoạn Nhất Lang cười hỏi.
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Tùy ý đi.”
“Vậy ta chọn trước.” Đoạn Nhất Lang đưa tay về phía trước kéo ba món ăn về phía mình: “Sáu món còn lại đều là của các ngươi.”
A Cửu thản nhiên nói: “Ngươi thật đúng là rộng rãi, chúng ta sáu món, ngươi ba món, thật sự không sợ thua sao?”
“Không sợ.” Đoạn Nhất Lang cười ha ha nói: “Cái gì gọi là vận khí? Lấy nhiều thắng ít thì coi như là vận khí sao?”
“Không, đó không phải là.”
“Vận khí chân chính là cho dù ta chỉ chọn một món, thì cũng có thể bách phát bách trúng.”
“Ngươi không trúng được đâu.”
Hạ Thiên lười biếng duỗi lưng, chỉ vào thức ăn trên bàn nói: “Mặc kệ ngươi chọn món nào đều không thắng được ta.”
“Tự tin vậy cơ à?”
Đoạn Nhất Lang cười càng vui vẻ hơn, “Dưới khay ghi giá tiền, muốn coi thử không?”
Hạ Thiên vẫn là dáng vẻ trong lòng đã có dự tính: “Không cần xem, ngươi thua.”
“Không, nhất định phải xem.”
Đoạn Nhất Lang cũng không phí lời nữa, đột nhiên lật khay đựng rau xào cải thảo lên, đĩa úp lên mặt bàn, quỷ dị chính là thức ăn và nước canh trong khay vậy mà không bị bắn ra, giống như là có bàn tay vô hình đang nâng bọn chúng, lại giống như trọng lực không có tác dụng với nó.
Dưới đáy đĩa cũng lộ ra một chuỗi con số rõ ràng, chính là một triệu.
“Xem ra là ta thắng.”
Đoạn Nhất Lang lộ ra nụ cười thản nhiên, lật lại khay về, nhẹ nhàng để trên bàn, rau trên khay không hề bị gì, giống như chưa từng bị tác động đến.
A Cửu cảm giác người trước mặt đúng là không tầm thường, thủ pháp này nhìn như nhẹ nhàng nhưng thật ra không hề đơn giản, muốn để rau và nước canh không bị bắn ra thì dùng linh khí cố định là có thể làm được, nhưng muốn lật trở lại thì rau chắc chắn không được như ban đầu.
Tên Đoạn Nhất Lang này, dường như có một loại năng lựa đặc thù có thể điều khiển trọng lượng.
“Ta nói rồi, thằng đần ngươi đã thua.”
Hạ Thiên vẫn là dáng vẻ không thèm đếm xỉa, ngón tay nhẹ nhàng lật hết tất cả món ăn còn lại.
Hai món khác của Đoạn Nhất Lang đều là số không, mà sáu món của Hạ Thiên đều là một trăm triệu.
“Đổi con số mà thôi, có gì khó đâu.”
Hạ Thiên vô cùng khinh thường liếc nhìn Đoạn Nhất Lang, “Còn có, đừng lôi kéo vận khí gì đó, ngay cả năng lực cũng không phải của mình, đừng nên làm xấu mặt người khác.”
Mặt Đoạn Nhất Lang bỗng dưng biến sắc, hắn vốn muốn mượn trò vặt vãnh này trêu đùa Hạ Thiên một phen, không ngờ lại tự rước nhục vào mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận