Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3519: Nói không chừng đáy giếng còn có Long vương thì sao?

Nhìn lại vài lần, rốt cuộc nàng có thể từ một vài chi tiết nhìn ra được, đây chính là một vị lão nhân, đoán chừng tuổi tác không chênh lệch với gia gia của nàng cho lắm.
“Ừm, đây là…” Nhiếp Tiểu Lý từ xa nhìn lão nhân, cảm giác có chút quen mắt, nhưng hoàn toàn nghĩ không ra là ai. Nàng lên tiếng hỏi: “Vị lão gia gia này, xin hỏi ngươi là ai? Vì sao lại ở đây?”
Lão nhân phúc hậu nghe được âm thanh, hơi nhướng mắt lên, liếc nhìn Nhiếp Tiểu Lý một chút, sau đó khép mắt lại.
“Chúng ta cần phải kiểm tra lại giếng đan, không biết có thể làm phiền ngươi tránh sang một bên trước được không?” Nhiếp Tiểu Lý vô cùng khách sáo, đủ tôn trọng lão nhân không biết lai lịch này.
“Đi đi.” Lão nhân phúc hậu lên tiếng, giọng nói ngược lại trung khí vô cùng: “Nơi này không phải là nơi các ngươi có thể đến.”
Nhiếp Tiểu Lý thản nhiên nói: “Ta tên Nhiếp Tiểu Lý, là người Nhiếp gia trấn. Vườn trà Vân Hương này nhà ta cũng có một phần, vì sao lại không thể đến?”
“Vườn trà Vân Hương là sản nghiệp của tộc lão Nhiếp thị, chia chút cổ phần cho con em Nhiếp gia cũng là chuyện bình thường.” Lão nhân phúc hậu lắc đầu, chỉnh lại lời nói của Nhiếp Tiểu Lý: “Nơi này là cấm địa của Nhiếp gia, ngoại trừ gia chủ và tộc lão, bất cứ kẻ nào cũng không được đến gần.”
Nhiếp Tiểu Lý hiểu ra, lão nhân này hơn phân nửa là người của hội tộc lão: “Sự thật cũng không phải như vậy. Vườn trà là sản nghiệp của tất cả mọi người Nhiếp gia, chỉ ủy thác cho hội tộc lão quản lý mà thôi, xin đừng lẫn lộn đầu đuôi. Còn nữa, giếng đan nằm ngay trong vườn trà. Khi ta còn bé, đã từng gánh nước trong giếng này, từ lúc nào biến thành cấm địa Nhiếp gia?”
“Đừng hung hăng càn quấy nữa, lão phu không rảnh nói nhảm với các ngươi.” Lão nhân phúc hậu trừng mắt nhìn Nhiếp Tiểu Lý, cảm thấy khó chịu: “Ta nói nơi này là cấm địa thì nó là cấm địa. Nha đầu ngươi họ Nhiếp thì nên tuân thủ theo quy củ mà hội tộc lão quyết định.”
Nói xong, ông ta nhìn Hạ Thiên, lại càng thêm tức giận: “Ngươi còn mang người khác họ đến, ngươi quả thật ăn cây táo rào cây sung mà.”
“Lão đầu nhi, ngươi muốn ăn đòn đúng không?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Đừng tưởng rằng ngươi lớn tuổi thì ta không đánh ngươi.”
Lão nhân phúc hậu hừ lạnh: “Đúng là thô bỉ không chịu nổi. Người như ngươi đã làm Nhiếp gia mất hết mặt mũi, khó trách Nhiếp lão thất lại muốn giết ngươi.”
“Sao?” Nhiếp Tiểu Lý nghe xong, trong lòng không khỏi đánh bộp một cái. Tuổi của người này không thể nhỏ hơn gia gia của nàng. Cho nên, lão thất mà ông ta gọi nhất định không phải Nhiếp Hồng Phi.
Toàn bộ Nhiếp gia, người có thể được gọi là Nhiếp lão thất chỉ có một, đó chính là gia gia của nàng, Nhiếp Vân Thiên.
Nếu người này dám gọi gia gia của nàng là Nhiếp lão thất, bối phận của ông ta nhất định cao hơn, chính là thái gia gia của Nhiếp Tiểu Lý.
Tuổi tác của người này ít nhất cũng phải tám chín chục tuổi, diện mạo già nua nhưng cơ thể lại tráng kiện. Tin tức ẩn tàng bên trong khiến nàng thoáng có chút không rét mà run.
“Ngươi chính là người của hội tộc lão?” Nhiếp Tiểu Lý lạnh lùng nhìn chằm chằm lão nhân.
Lão nhân phúc hậu cũng không giấu diếm, có chút ngạo mạn hỏi: “Nói nhảm, nếu không phải hội tộc lão, ta có thể ngồi ở đây sao? Lão phu Nhiếp Đạt Mộc, luận bối phận ngươi phải gọi ta một tiếng tam thái gia gia.”
“Vì sao ngươi không gọi là Na Tra tam thái tử luôn đi?” Hạ Thiên nhịn không được bật cười.
“Làm càn.” Lão nhân phúc hậu giận tái mặt: “Thái độ của ngươi là gì thế? Ngươi dám vô lễ với lão phu như vậy, đúng là khốn kiếp.”
Hạ Thiên lười biếng đáp lại: “Ngươi mới làm càn đấy. Thái độ của ngươi là gì? Tại sao lại dám vô lễ với vợ tiếp viên hàng không của ta? Ngươi quả thật là lão khốn kiếp.”
“Ngươi muốn chết sao? Sức nhẫn nại của lão phu có hạn.” Lão nhân phúc hậu cố nén lửa giận trong lòng, nói với Nhiếp Tiểu Lý: “Niệm tình ngươi cũng họ Nhiếp, lão phu trước tha cho ngươi một lần, đừng có mà không biết tốt xấu, lập tức biến xuống núi cho ta.”
Nhiếp Tiểu Lý lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi là lão nhân Nhiếp gia, ta tôn trọng ngươi. Cho nên ta sẽ không làm gì ngươi. Ta chỉ muốn kiểm tra mà thôi. Liên quan đến sinh tử tồn vong của toàn bộ Nhiếp gia, ta tuyệt đối sẽ không ngừng lại.”
“Ngươi dám chống lại mệnh lệnh của hội tộc lão sao?” Lão nhân phúc hậu trừng mắt: “Ngươi chán sống rồi à?”
“Thật ngại quá, ta lại kiên nhẫn sống tiếp đấy chứ.” Nhiếp Tiểu Lý không hề sợ bị uy hiếp, lại còn mỉm cười: “Ngược lại thời gian khoái hoạt của các người sẽ phải chấm dứt. Ta muốn chấp chưởng Nhiếp gia, sau đó thanh từ đám sâu mọt các người sạch sẽ.”
Lão nhân phúc hậu không chỉ giận dữ, trong lòng còn dâng lên sát khí cuồn cuộn: “Quả thật là phản thiên. Chỉ là một nữ nhân, lại còn vọng tưởng chấp chưởng Nhiếp gia. Không giết ngươi, ta lấy gì phục chúng.”
“Ngươi muốn giết, vậy thì đến đây giết thử xem.” Hạ Thiên đáp.
“Ngươi cao tuổi rồi, có thể sống đến lúc này cũng không dễ, đừng tự tìm đường chết.” Nhiếp Tiểu Lý có lòng tốt khuyên nhủ: “Chúng ta chỉ muốn xuống giếng đan xem một chút mà thôi. Nếu bên trong không có vấn đề, chúng ta tất nhiên sẽ rời đi.”
Lão nhân phúc hậu đột nhiên biến sắc, quát lạnh: “Giếng đan, ngoại trừ nước giếng, cái gì cũng không có, các ngươi không cần nhìn.”
“Ngươi càng nói như vậy, điều này nói rõ bên trong còn có những vật khác.” Hạ Thiên cười nói.
Lão nhân phúc hậu quát lớn: “Lão phu nói không thì chính là không. Hừ, trong giếng còn có thể có vật gì chứ? ’
“Điều này cũng chưa chắc.” Hạ Thiên vẫn hờ hững: “Nói không chừng đáy giếng còn có một Long Vương nữa thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận