Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1581. Bị phản bội

Lam Y Nhân nghĩ như vậy cũng không có gì lạ, dù sao thì dựa vào hiểu biết của mình về đứa em trai này, sau khi hắn gặp phải chuyện kia, hơn phân nửa sẽ lập tức đi tìm một đám mỹ nữ tới ăn mừng vui vẻ.
Nhưng thực tế lại nói cho nàng biết rằng tình huống không phải như vậy, bởi vì trong phòng khách rộng lớn hoàn toàn không có người nào khác, đừng nói là phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng không có.
“Chị hai, ngươi đừng nói thế, ta biết trước đây ta là kẻ không chẳng có tiền đồ gì.” Lam Tuấn Phong nở ra một nụ cười khổ: “Chị hai ngồi xuống trước đi, ta pha trà cho ngươi.”
Lam Y Nhân ngồi xuống sô pha bên cạnh, Lam Tuấn Phong cũng ngồi xuống theo, trên bàn trà, ấm đun nước vừa ngắt điện, nước sôi rồi, Lam Tuấn Phong cũng bắt đầu pha trà.
Mặc dù Lam Tuấn Phong không có bản lĩnh gì nhưng trình độ pha trà của hắn cũng không tệ lắm, rất nhanh, hắn đã đặt một tách trà trước mặt Lam Y Nhân.
“Chị hai, mời uống trà. Lần này ta cảm ơn ngươi rất nhiều. Mặc dù không biết bản thân đã đi ra ngoài như thế nào, nhưng ta tin chắc rằng là ngươi đã giúp ta.” Lam Tuấn Phong tỏ vẻ cảm kích nói.
“Ngươi không biết mình đã được thả ra như thế nào sao?” Lam Y Nhân có chút buồn bực, thật ra cảm giác đầu tiên của nàng chính là Hạ Thiên đã ra tay giúp đỡ, nhưng bây giờ, nghe lời Lam Tuấn Phong nói, ngược lại nàng cũng không quá chắc chắn.
“Chị hai, cảnh sát bên kia chỉ nói là không có đủ bằng chứng rồi để cho ta trở về trước. Nhưng, hiện tại ta vẫn chưa hoàn toàn ổn. Cảnh sát khuyên ta tạm thời không nên rời khỏi thành phố Quế.” Lam Tuấn Phong giải thích một chút, sau đó nhìn Lam Y Nhân: “Chị hai, ta còn tưởng rằng ngươi biết chuyện gì đang xảy ra, thế mà ngươi cũng không biết rõ sao?”
“Ta cũng không rõ nữa, hình như Hạ Thiên đã nhờ người đến giúp, nhưng không phải là người kia. Ai đã giúp ngươi, ta cũng không biết. "Lam Y Nhân lắc đầu, lập tức lại nói:" Quên đi, trước tiên không cần quan tâm nhiều như vậy. Dù sao thì Tiểu Phong, ngươi có thể đi ra là được rồi. Còn có, về sau ngươi phải cẩn thận một chút, đừng có ở chung một chỗ với mấy người lộn xộn đó nữa.”
Nhìn xung quanh, Lam Y Nhân lại nói thêm: “Ngươi tự biết chính mình trước đây chưa biết phấn đấu là tốt rồi, sau này, ngươi không ngừng cố gắng là được. Giống như bây giờ vậy, ngươi không tìm một đám phụ nữ tới để chúc mừng, làm như vậy rất tốt. Ta cũng không mong đợi ngươi sẽ sửa đổi ngay lập tức, từ từ thay đổi cũng không muộn.”
“Chị hai, ta biết rồi, sau này ta sẽ nghe lời ngươi.” Lam Tuấn Phong ngượng ngùng.
Hơi chần chừ một lúc, Lam Tuấn Phong lại nói: “Nhưng, đại tỷ, Hạ Thiên kia, ngươi sẽ không thực sự ở cùng với hắn chứ?”
“Tiểu Phong, việc đó ngươi cũng đừng quản.” Lam Y Nhân nghĩ tới chuyện này đã cảm thấy hơi đau đầu, nếu không phải vừa rồi đúng lúc em trai gọi điện thoại cho nàng, để cho nàng có cái cớ rời đi, có thể bây giờ nàng đã bị hắn mang lên giường rồi.
Nhưng, Lam Y Nhân lại có chút bực bội, nàng cầm chén lên, uống một hơi cạn sạch hết trà bên trong, sau đó đặt xuống: "Tiểu Phong, rót thêm trà cho ta đi. Đêm hãy tâm sự với nhau đi, rồi lên kế hoạch thật tốt cho tương lai của ngươi.”
Lam Y Nhân nghĩ đêm nay không trở về khách sạn thì tốt hơn. Nếu về ngay bây giờ, nàng sợ mình không tìm được lý do gì để từ chối Hạ Thiên. Không phải là nàng rất ghét bỏ Hạ Thiên, nhưng nàng thực sự cảm thấy tiến độ như bây giờ quá nhanh.
Nàng vẫn cần một chút thời gian để chuẩn bị, mặc dù không biết Hạ Thiên có cho nàng đủ thời gian hay không, nhưng có thể kéo dài được chút nào thì hay chút đó.
“Chị hai, có vẻ như về sau chúng ta sẽ gặp rất nhiều rắc rối.” Lan Tuấn Phong vừa nói vừa rót trà cho Lam Y Nhân.
“Đúng vậy, Tần Hải Duyệt chết, nhà họ Tần sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Ngoài ra, cũng có thể nhà họ Quang và nhà họ Liễu bên kia sẽ gây phiền phức cho chúng ta. Quang trọng hơn là, trong nhà họ Lam, ngươi cũng cần phải cạnh tranh với những người khác nữa." Lam Y Nhân nhấp một ngụm trà, giọng nói ít nhiều có chút bất đắc dĩ: “Tuy nhiên, thật ra cũng không có vấn đề gì, ta sẽ giúp ngươi.”
Lam Y Nhân vô thức nghĩ đến Hạ Thiên, nghĩ thầm chắc Hạ Thiên cũng sẽ giúp đỡ. Hơn nữa, cho dù không có Hạ Thiên giúp, bây giờ nàng cũng không phải là một người bình thường nữa. Bản thân là một người tu tiên, ít nhất nàng có thể đảm bảo an toàn cho mình, sau này nàng có thể làm những việc ít phải đắn đo hơn.
Lam Y Nhân nâng ly trà lên rồi lại uống cạn sạch một lần nữa, nàng khẽ thở dài, nàng mới nhận ra một điều, đó chính là nàng vẫn chưa thực sự hoàn toàn thay đổi thân phận. Có lẽ vì nàng chuyển từ người thường biến thành người tu tiên quá nhanh, cho nên nàng còn chưa thực sự coi mình là một người tu tiên.
Trong tiềm thức, nàng vẫn chỉ coi mình là đại tiểu thư nhà họ Lam, một người phụ nữ xinh đẹp không có năng lực gì đặc biệt.
Nhưng nàng đang bắt đầu thích nghi với thân phận mới, dù sao thì trong vài giờ trước đó, về cơ bản nàng đã thích ứng được với năng lực mới.
Năng lực kia thực sự rất thần kì..
Người nam nhân tên Hạ Thiên kia cũng thực sự rất thần kì, chỉ trong một thời gian ngắn, hắn lại có thể làm cho nàng trở nên mạnh mẽ như vậy. Thực ra vừa nãy, nàng đã nhìn thời gian, từ nơi đó chạy đến nơi này, tốc độ còn nhanh hơn cả lái xe.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, nàng thực sự cảm thấy có chút mơ hồ, đây không phải là nằm mơ giữa ban ngày chứ?
Nhưng, chuyện này thực sự không phải đang nằm mơ giữa ban ngày, tất cả mọi thứ đều thần kỳ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận