Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3494: Ngươi có biết ta là ai không?

“Bởi vì cái tên ăn hàng ngươi, trước khi xuống núi lại còn ăn nhiều như vậy, làm trễ nãi thời gian.”
Minh Cát hòa thượng cau chặt lông mày, mắng hòa thượng mập tuổi tác tương tự.
“Bồ Tát còn phải biết đói. Không ăn no, làm gì có khí lực mà làm việc?”
Hòa thượng mập có đốm trắng trên đầu chỉ vào Thanh Dương Tử, nói: “Hơn nữa, tên lỗ mũi trâu này không phải đã nói không thấy rồi sao?”
“Hắn ta nói mà ngươi cũng tin?” Minh Cát hòa thượng hừ lạnh một tiếng: “Tên lỗ mũi trâu này có thù với chúng ta, tám chín phần mười là nói láo, cố ý lừa dối chúng ta.”
Mặt Thanh Dương Tử không đổi sắc, thản nhiên nói: “Các ngươi có tin hay không thì tùy.”
“Lỗ mũi trâu ngươi dám gạt chúng ta, đánh hắn ta cho ta.” Hòa thượng có đốm trắng trên đầu trợn mắt, lớn tiếng ra lệnh cho người khác.
“Minh Khổ, ngươi khoan ra tay đã.” Minh Cát hòa thượng gọi bọn họ lại, phun ra một ngụm nước bọt: “Chuyện trụ trì giao phó quan trọng hơn, lát nữa chúng ta quay lại thu thập tên lỗ mũi trâu này cũng không muộn.”
Hòa thượng có đốm trắng trên đầu thu lại lang nha bổng, bất mãn nói: “Sư huynh, tốc độ chúng ta chạy đến đây không chậm. Nếu không, chúng ta xuống núi ăn chút gì đó, rồi đuổi theo hai người kia cũng không muộn.”
“Đánh rắm.” Minh Cát hòa thượng một cước đạp lăn gã sư đệ, mắng to: “Tên ngốc ngươi đấy, làm xong việc thì muốn ăn no lúc nào cũng được. Nếu xử lý không xong, ngươi coi trụ trì làm sao mà thu thập ngươi.”
Nghe xong, hòa thượng đầu có đốm trắng mới sợ hãi, không khỏi rùng mình một cái: “Vậy chúng ta mau đuổi theo đi.”
Mấy tên hòa thượng lập tức bỏ qua Thanh Dương Tử, tiếp tục đuổi theo.
Thanh Dương Tử do dự cả nửa ngày, bỗng nhiên bên tai vang lên lời nói của Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý, không khỏi để tay lên ngực tự hỏi: “Chẳng lẽ ta chỉ dám ra tay với người tốt mà không dám ra tay ngăn lại đám ác nhân này?”
Suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn ta cắn răng, vội vàng đuổi theo.
….
Giữa sườn núi.
Mỗi biệt thự đều có điểm đặc sắc của riêng mình, giống như những ngôi sao nằm rải rác giữa dải ngân hà.
Nhiếp mụ mụ cùng với Ninh Nhụy Nhụy và Ninh Thụy Thần bước đến trước cửa một căn biệt thự chiếm diện tích khá lớn.
“Vị Nhiếp gia chủ này rất có tiền đấy.” Ninh Thụy Thần nhìn căn biệt thự, trong lòng so sánh với tổ trạch Ninh gia, không khỏi cảm khái: “Nhà ở thị trấn đều rách rưới, đường sá mấy chục năm cũng không thấy tu sửa, trong khi biệt thự ở đây lại sang trọng như vậy, quả nhiên người ở trên làm mưa làm gió, người bên dưới lại phải chịu khổ chịu tội.”
Ninh Nhụy Nhụy nhìn Ninh Thụy Thần, nhưng lời gì cũng không nói.
“Tỷ, tại sao ngươi lại nhìn ta như thế?” Ninh Thụy Thần mẫn cảm nhận ra được ánh mắt của Ninh Nhụy Nhụy, rất nhanh ngộ được thâm ý bên trong, liền bất mãn nói: “Tình huống Ninh gia chúng ta cũng không tốt bằng nơi này. Hơn nữa, ngươi cũng không phải không chiếm được tiện nghi của gia tộc.”
“Ta không có.” Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: “Tiền mà ta dùng đều là tiền do ta kiếm được. Tài sản Ninh gia, ngoại trừ tổ trạch dùng cho gia gia ở, một phân tiền ta đều không lấy.”
Ninh Thụy Thần không phản bác được. Trên thực tế đúng là như vậy. Cha mẹ của hắn ta, cùng với mấy thúc bá khác tranh đến lợi hại. Hắn ta chịu không được bầu không khí đó nên mới về nước.
Lúc này, Nhiếp mụ mụ tiến lên nhấn chuông cửa.
“Ai vậy?” Bên trong vang lên giọng nói hiền lành của một lão giả.
Nhiếp mụ mụ nghe được giọng nói này, lập tức nhỏ giọng nói với Ninh Nhụy Nhụy và Ninh Thụy Thần: “Đây là quản gia biệt thự Nhiếp Nghênh Quý, ở Nhiếp gia đã mấy chục năm. Đối xử với người khác cũng không tính là xấu, đối với mẹ con chúng ta cũng khá chiếu cố.”
“Ta hiểu rồi.”
Nhiếp mụ mụ lập tức đáp lại: “Quý thúc, là ta.”
“A, là đại thiếu nãi nãi sao?” Lão quản gia nghe được giọng của Nhiếp mụ mụ, nhanh chóng lên tiếng: “Ngươi chờ một lát, để ta mở cửa cho ngươi.”
Vừa dứt lời, cánh cửa liền mở ra.
Tuy nhiên, người đầu tiên chạy ra là một đứa bé gái tóc tết đuôi ngựa.cô bé nhào vào lòng Nhiếp mụ mụ: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm. Tại sao bây giờ mẹ mới đón con? Tỷ tỷ đâu?”
“Tiểu Tảo, mẹ cũng nhớ con lắm.” Nhiếp mụ mụ ôm chặt cô bé, mỉm cười xoa đầu của bé: “Tỷ tỷ có việc, lát nữa sẽ đến.”
“Mẹ đến đón con về nhà sao?” Nhiếp Tiểu Tảo mở to con mắt tròn xoe, vô cùng mong đợi nhìn Nhiếp mụ mụ.
Nhiếp mụ mụ gật đầu: “Đúng, mẹ đến đón con về nhà.”
“Đại thiếu nãi nãi, việc này chỉ sợ không được đâu. Không có lão gia đồng ý, ngươi không thể mang Tiểu Tảo đi.” Lão quản gia chậm rãi bước, gương mặt vẫn mỉm cười, nhưng giọng điệu lại cứng rắn.
“Không có gì là không được cả.” Nhiếp mụ mụ đã quyết định, biết mình tuyệt đối không thể do dự: “Ta mang con gái của ta về nhà có vấn đề gì không?”
Lão quản gia nhất thời nghẹn họng, không biết nên nói cái gì.
“Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ngươi cho rằng nơi này của chúng ta là chỗ nào chứ?” Một nữ nhân đội mũ dạ, mặc váy dài màu xanh đứng trên ban công lầu hai, cao cao tại thượng nói với Nhiếp mụ mụ: “Một chút giáo dưỡng cũng không có, cũng chẳng biết tại sao năm đó ca ca của ta lại cưới nữ nhân ngu ngốc như ngươi nữa.”
Nhiếp mụ mụ nhìn nữ nhân kia, trong lòng dâng lên sự tức giận: “Ta muốn mang con gái của ta đi. Đây là chuyện tự nhiên, ai cũng không có tư cách ngăn cản ta.”
“Dì, lão bà điêu ngoa đó là ai vậy?” Ninh Thụy Thần nhìn nữ nhân kia, thuận miệng hỏi: “Bất lịch sự quá, tố chất tệ thật.”
Nữ nhân đội mũ dạ đứng trên ban công nổi điên lên, chỉ vào Ninh Thụy Thần: “Ngươi dám mắng ta là lão bà, ngươi có biết ta là ai không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận