Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1590. Tiên hạ thủ vi cường

Trên mặt Ninh Nhuỵ Nhuỵ lộ ra tia u ám, tên lưu manh đáng chết kia vẫn hung hãn như vậy, còn đánh người đến bất tỉnh!
Lam Y Nhân đã quen với việc này, dù sao thì họ cũng đã đắc tội với nhà họ Quan từ lâu rồi, đắc tội thêm một lần nữa cũng không sao, nên nàng không nghĩ đó là vấn đề.
“Anh Bắc, anh bị sao vậy anh Bắc?” Một tiếng kinh hô vang lên, một thiếu nữ từ bên trong chạy ra, ngồi xổm xuống đất kiểm tra, sau đó lập tức kêu vào bộ đàm: “Ra đây, ra đây, anh Bắc bị đánh bất tỉnh rồi!”
Ngay sau đó, bảy hoặc tám người lao ra ngoài, có cả nam lẫn nữ.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, tất cả đều ngã xuống đất, kể cả nữ nhân vừa mới hét lên, cũng ngã xuống đất, tất cả mọi người đều đã ngất xỉu.
“Này, ngươi có bị ấm đầu không?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ ngay lập tức khó chịu, hét vào mặt Hạ Thiên: “Họ không làm gì cả, tại sao ngươi lại đánh họ bất tỉnh?”
“Tiểu muội chân dài, ta đã nói chỉ số thông minh của cô có vấn đề mà.” Hạ Thiên lắc đầu: “Khi họ biết tên ngốc trên đất kia là do ta đánh, họ nhất định sẽ tìm ta đánh nhau, ta quá lười lãng phí thời gian với họ, trực tiếp bỏ qua quá trình này.”
Ninh Nhuỵ Nhuỵ hung hăng nhìn Hạ Thiên, có chút khó chịu nhưng cũng bất lực, thật ra nàng biết Hạ Thiên nói đúng, nếu bây giờ Hạ Thiên không động thủ, một lát nữa cũng vẫn phải động thủ.
“Những người này là vệ sĩ mà ông ta vất vả lắm mới tìm được, bây giờ ngươi đã đánh tất cả bọn họ bất tỉnh, ai chịu trách nhiệm cho sự an toàn của ta và ông ta?” Ninh Nhuỵ Nhuỵ khó chịu.
“Đấy không phải chuyện của ta.” Hạ Thiên trông rất ngây thơ vô số tội: “Cô không phải là vợ ta, ta không có thời gian để bảo vệ cô.”
“Ngươi!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ tức điên lên: “Ngươi làm ra chuyện thế này thì phải tìm cách giải quyết, nếu không ta sẽ tố cáo ngươi với Cửu tỷ và Y Y tỷ đấy!”
“Ồ, vậy thì ngươi đến gặp họ khiếu nại đi, ta không sợ họ.” Hạ Thiên hờ hững nhìn sau đó xuất hiện trên chiếc xe BMW: “Vợ Tiểu Y Y, đi thôi.”
“Này…” Ninh Nhuỵ Nhuỵ hơi tức giận, nhưng Lam Y Nhân thực sự đã lái xe đi ngay lập tức.
“Đây là loại người gì thế chứ!” Ninh Nhuỵ Nhuỵ mê man nhìn tên vệ sĩ, trong lòng khó chịu nhưng cũng đành bất lực, nghĩ xong cuối cùng vẫn bấm điện thoại cho A Cửu.
Không còn cách nào, nàng chỉ có thể nhờ A Cửu giúp đỡ.
Trong xe BMW, Lam Y Nhân và Hạ Thiên đang trò chuyện.
“Nhà họ Ninh cũng rất có chỗ đứng ở đây, không ngờ Ninh lão gia tử lại nhờ đến sự giúp đỡ của nhà họ Quang, thực ra Quang Bắc có mở một công ty bảo vệ ở tỉnh ngoài, bình thường rất hiếm khi ở Thành phố Quế.” Lam Y Nhân vừa lái xe vừa nói.
“Vợ Tiểu Y Y, đừng quan tâm đến loại nhân vật nhỏ đó.” Hạ Thiên thản nhiên nói.
“Đúng thôi, đối với anh, họ thực sự là những nhân vật nhỏ.” Lam Y Nhân hơi bất lực.
“Vợ Tiểu Y Y, đối với nàng, họ cũng chỉ là những nhân vật nhỏ.” Hạ Thiên trông rất nghiêm túc: “Bây giờ, nàng là người có thân phận, đừng để nhân vật nhỏ nhặt đó trong lòng.”
“Ta thì có thân phận gì cơ chứ?” Lam Y Nhân trao cho Hạ Thiên một ánh nhìn âu yếm: “Bây giờ ta không có gì cả.”
“Vợ Tiểu Y Y, ngực của nàng mấy ngày nay đã lớn hơn một chút rồi, nhưng tại sao chỉ số IQ của nàng lại giảm xuống vậy?” Hạ Thiên hơi chán nản: “Nàng không biết à? Nàng là vợ ta, đây là thân phận lớn nhất của nàng.”
Lam Y Nhân ngẫn ngơ một hồi, sau đó mới phát hiện, đây dường như thật sự là thân phận phi thường?
“Chồng à, người ta chỉ chưa quen với thân phận này thôi mà.” Giọng điệu của Lam Y Nhân hơi nũng nịu, sau đó ngay lập tức chuyển chủ đề: “Đúng rồi, chồng, chúng ta nên tìm một nơi để ở đi? Ở trong khách sạn như thế này có vẻ không tốt lắm phải không?”
“Vợ Tiểu Y Y, ta cảm thấy khách sạn đó khá tốt.” Hạ Thiên thực sự cảm thấy khách sạn này khá tốt: “Chúng ta không nhất thiết phải sống ở đây hoài, qua một thời gian chúng ta sẽ rời đi.”
“Nhưng cứ ở trong phòng tổng thống hoài thì rất tốn kém.” Mặc dù Lam Y Nhân từng là thiên kim đại tiểu thư, không thiếu tiền, nhưng dù sao bây giờ nàng không còn tiền nữa, nàng cảm thấy quá đắt.
“Không quan trọng đâu, ta có tiền.” Hạ Thiên không quan tâm đến chuyện này, hắn đã không lo lắng về tiền bạc suốt nhiều năm rồi.
Cuối cùng, Lam Y Nhân quyết định không nói gì, bởi vì nàng cũng nhớ ra, Diệp Mộng Oánh là vợ của hắn, nên hắn sẽ có rất nhiều tiền.
Nửa tiếng sau, Lam Y Nhân đậu xe ở cổng khách sạn Tân Quế, rồi khoác tay Hạ Thiên đi về phía khách sạn, thực ra nàng khá hài lòng với điều kiện ăn ở của khách sạn này.
Hai người nhanh chóng đến cửa thang máy, một phút sau, cửa thang máy mở ra, Lam Y Nhân nắm tay Hạ Thiên bước vào thang máy, bên trong cũng có một người đi ra.
Ngay khi người kia ngẩng đầu nhìn thấy Lam Y Nhân, đầu tiên là sửng sốt, sau đó có chút kinh ngạc: “Lam Y Nhân? Thật sự là ngươi sao?”
Lam Y Nhân giật mình, quay đầu nhìn người đó, trong lòng có chút khó hiểu: “Xin hỏi, ngươi là?”
Rõ ràng là Lam Y Nhân không nhận ra người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận