Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3243: Thứ còn lại ta chơi khi còn bé

Tên lùn mang mắt kính chậm rãi đứng dậy, bên ngoài cơ thể dâng lên một luồng khí tức mỏng nhạt, ánh mắt âm độc: “Xem ra, ngươi còn chưa lĩnh giáo qua lợi hại của khí độc Ngũ Diệu, cho nên ngươi mới dám khoác lác ở đây. Như vậy, ta sẽ khiến cho ngươi cả đời khó mà quên được bài học này, để ngươi đến địa phủ cũng không thể quên được khí tức đó.”
“Được rồi, thôi đừng chém gió nữa.” Hạ Thiên tùy ý phất tay: “Cái loại khí độc Ngũ Diệu đó của ngươi, hai mươi năm trước ta đã chơi rồi, tỉnh lại đi.”
“Đúng là dõng dạc.” Tên lùn mang mắt kính tức giận đến phổi muốn nổ tung: “Ngươi nhìn qua cũng chỉ mới hơn hai mươi, còn dám thổi da trâu như thế. Ngươi cho rằng ngươi là ai, Độc Vương sao?”
Hạ Thiên đáp: “Độc vương đã sớm chết trong tay đại sư phụ của ta ba mươi năm trước.”
“Ngươi còn ở đó mà thổi nữa.” Tên lùn mang mắt kính cau mày, đưa tay phóng ra sương độc cuồn cuộn về phía Hạ Thiên: “Đi chết đi.”
Sương độc cuồn cuộn trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ phòng khách.
Những người khác nhìn thấy, lập tức chạy đi. Bữa tiệc tối này không ăn cũng được, không cần thiết phải vì thế mà đánh mất mạng của mình.
Một lát sau, trong phòng chỉ còn lại Hạ Thiên, Tô Bối Bối và soái ca Cao Trí, còn có tên lùn mang mắt kính phóng ra khí độc.
“Ngươi còn rắm gì thì thả hết đi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Thả xong thì tự mình hút hểt trở về, đừng làm ô nhiễm không khí, tránh sự nghiệp môi trường nặng nề thêm.”
Tên lùn mang mắt kính thấy khí độc của mình không hề có chút thành công nào, không khỏi kinh ngạc: “Rốt cuộc ngươi là ai lại có thể miễn dịch khí độc của ta?”
“Ta đã nói từ trước, khí độc này của ngươi là thứ mà ta đã chơi khi còn bé dư lại.” Hạ Thiên khinh thường nhìn tên lùn mang mắt kính: “Loại ngu ngốc như ngươi mà cứ tưởng mình là bảo bối gì. Nếu là như vậy, ngươi hãy tự hút trở về rồi từ từ hưởng thụ.”
“Ngươi… A!” Tên lùn mang mắt kính còn muốn nói tiếp điều gì, bỗng miệng và mũi không chịu sự khống chế của hắn ta, lập tức dốc hết sức hút toàn bộ khí độc trở về.
Tuy nhiên, vừa rồi hắn ta thả ra khí độc, nhưng thật ra là cất trong một cái túi giấu trong quần áo, cũng không lây nhiễm làn da của mình.
Bây giờ hút trở về, lại dùng thẳng mũi và miệng hút vào trong phổi.
Tên lùn mang mắt kính có danh xưng Ngũ Độc Đồng Tử, nhưng hắn ta lại không có thể chất bách độc bất xâm.
Chỉ hút vài giây, sắc mặt của hắn ta trong nháy mắt trở nên trắng bệch, rất nhanh đổi thành màu xanh, cuối cùng biến thành một bãi nước đọng.
“Khí độc thật lợi hại.” Cao Trị vừa rồi nín thở, lúc này mới dám lên tiếng nói chuyện.
Hạ Thiên trả lời: “Loại khí độc này chỉ là trò chơi trẻ con, có gì lợi hại chứ.”
“Ta đã sớm nghe nói y thuật của ngươi không tệ. Bây giờ xem ra, không chỉ là không tệ.” Cao Trị có chút ngoài ý muốn nhìn Hạ Thiên.
“Hạ Thiên là đệ nhất thần y.” Tô Bối Bối ngược lại thay Hạ Thiên giải thích: “Chút khí độc này đối với hắn mà nói chỉ là trò trẻ con. Nếu các ngươi có bệnh nào không thể chữa được, có thể tìm hắn, nhưng điều kiện tiên quyết chính là phải rất có tiền.”
Hạ Thiên mỉm cười nhìn Tô Bối Bối: ‘Bối nha đầu, nàng học cách tuyên truyền cho ta từ khi nào vậy?”
“Thuận miệng mà thôi.” Tô Bối Bối đáp.
“Ừm, vừa lúc eo ta gần đây hơi bị đau, ngươi có thể trị được không?” Cao Trị vỗ eo của mình, đưa mắt nhìn Hạ Thiên: “Phí xem bệnh thì dễ rồi, ta không thiếu tiền.”
Hạ Thiên nhìn Cao Trị: “Thận của ngươi bị phế rồi, không chữa được đâu, chờ chết đi.”
Cao Trị im lặng, tức giận nhìn Hạ Thiên: “Ngươi nói thật hay giả?”
“Ta chưa từng nói giả.” Hạ Thiên thành thật trả lời: “Nhất là lúc xem bệnh.”
“Vậy thì cũng chẳng có lý do thận bị phế thì lại chờ chết.” Cao Trị vẫn không tin, vô thức phản bác “Huống chi, ta cũng chỉ đau thắt lưng mà thôi, cũng đâu có gì đáng ngại.”
Hạ Thiên nói: “Có tin hay không thì tùy ngươi. Nếu ngươi cảm thấy ngươi biết chữa bệnh hơn thiên hạ đệ nhất thần y ta, vậy thì ngươi cứ kiên trì suy nghĩ của mình, đừng tùy tiện thay đổi, hậu sự cũng có thể đồng bộ chuẩn bị.”
Cao Trị một lần nữa không phản bác được.
Lúc này, có người từ đại sảnh chậm rãi bước đến phòng khách, cười lớn: “Ha ha ha, để các vị chờ lâu… A, tại sao chỉ còn có ba người?”
“Ngươi là ai?” Hạ Thiên hỏi.
Người đến thân hình cao lớn, diện mạo tuấn lãng, còn có mái tóc vàng khiến người ta hâm mộ, nhìn qua là một mỹ nam tử chuẩn quý tộc Châu u.
Vị mỹ nam tử này thản nhiên đáp: “Ta chính là Bá tước Cuồng Hoan, chủ nhân của mười mấy hòn đảo gần đây, là người tổ chức tiệc mừng năm mới lần này, cũng là chủ nhân của bữa tiệc tối.”
‘Bá tước Cuồng Hoan, ngươi tập trung chúng ta ở đây, rốt cuộc là muốn làm gì?" Cao Trị không nhịn được liền hỏi: “Có phải ngươi có âm mưu gì không thể để cho người ta biết?”
“Này, đừng có há miệng ra là âm mưu này, ý đồ nọ chứ.” Bá tước Cuồng Hoan mỉm cười, lập tức hỏi lại: “Lần này ta mời mười vị khách, tại sao chỉ còn lại ba vị? Ai trong số các ngươi có thể giải thích cho ta biết được không?”
“Nói thật ra là còn bốn người.” Cao Trị dùng mũi chân của mình chỉ vào vũng máu cách đó không xa: “Ở đây còn một, nhưng đã biến thành chất lỏng.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?" Bá tước Cuồng Hoan bất mãn cau mày: “Các ngươi đã giết hết khách của ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận