Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2212. Sơ hở lớn nhất chính là yếu

“Không hiểu?” Thanh niên mặc âu phục trắng vỗ tay cười to, “Ta đã nói qua, ta có biện pháp ứng phó với Hạ Thiên, bây giờ ngươi tin chưa?”
“Làm sao có thể được!” Triệu Hiểu Trác trơ mắt nhìn Hạ Thiên ngoan ngoãn đứng phía sau lưng tên thanh niên mặc âu phục trắng đó, “Đến cùng là tình huống gì đây?”
Thanh niên mặc âu phục trắng dương dương tự đắc nói: "Chuyện này có gì mà không có khả năng, Hạ Thiên cũng là người, cũng không phải thần vô dục vô cầu. Chỉ cần tìm đúng nhược điểm, trên thế giới này không có người nào là không có khả năng bị tấn công." Triệu Hiểu Trác nháy mắt nghĩ đến nhược điểm lớn nhất của Hạ Thiên, đó chính là háo sắc, thế là trong lòng sinh ra một cơn lửa giận khó nén.
"Hạ Thiên, con mẹ nó ngươi còn là người sao, chị gái và em gái ta đều bị tiểu tử ngươi chiếm lấy, hiện tại Triệu Thanh Thanh cũng là người của ngươi, ngươi còn có mười cô vợ lớn nhỏ khác, thế mà ngươi còn còn không biết dừng lại!"
Hạ Thiên đứng ở nơi đó, im lặng không nói, biểu cảm trên mặt khá là khó chịu, trong ánh mắt càng mang theo vẻ vô cùng khinh bỉ.
"Ngươi vậy mà còn dám dùng loại ánh mắt đó nhìn ta?" Triệu Hiểu Trác tức giận đến không để ý tới đau nhức, nhảy dựng lên chỉ vào Hạ Thiên chửi ầm lên: "Ta sự thấy không đáng thay cho Vũ Cơ và Yêu Yêu."
Hạ Thiên vẫn không có phản ứng.
"Nói chuyện đi chứ ! Hiện tại, ngươi giả người chết, trong lòng có quỷ rồi sao?" Triệu Hiểu Trác tiếp tục mắng.
Thanh niên mặc âu phục trắng cười cười, nhắm vào Triệu Hiểu Trác nói: "Ngươi vẫn nên tiết kiện chút sức lực, không bằng ngẫm lại làm sao phối hợp kế hoạch của ta đi."
"Lão tử phối hợp kế hoạch của ngươi cái rắm!" Triệu Hiểu Trác nhổ bãi nước miếng về phía thanh niên mặc âu phục trắng.
"Triệu nhị công tử, ngươi như này là muốn nuốt lời hả?" Nụ cười trên mặt của nam nhân trẻ tuổi mặc âu phục trắng lập tức biến mất, "Vừa rồi không phải ngươi nói rằng lời đã nói ra chắc như đinh đóng cột sao?"
Triệu Hiểu Trác lau đi khóe miệng, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế salon, vừa cười vừa nói: "Mặc dù Triệu Hiểu Trác ta không quan tâm đến thứ gì, nhưng cho tới bây giờ đều hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Nói ra, chắc chắn sẽ thực hiện. Nhưng..."
Dừng lại hai ba giây sau, giọng của Triệu Hiểu Trác trong nháy mắt đã lạnh xuống: "Triệu Hiểu Trác ta không phải kẻ có trí thông minh thấp."
"Ồ, lời ấy của ngươi là có ý gì?" Dáng vẻ của nam nhân trẻ tuổi mặc âu phục trắng hơi mờ mịt, "Ta sao lại có chút nghe không hiểu đây ?"
"Đừng giả ngu!" âm thanh của Triệu Hiểu Trác lạnh lùng nói: "Hạ Thiên này căn bản chính là tên giả mạo, tưởng ta không nhìn ra được sao?"
Hiện tại, Hạ Thiên mở miệng, giọng nói cực kỳ bất mãn: "Ngươi mới là tên giả mạo, tiếp tục ăn nói lung tung ta liền đánh ngươi.”
Nam nhân trẻ tuổi mặc âu phục trắng giơ tay lên một cái, ngăn Hạ Thiên lại, tò mò nhìn Triệu Hiểu Trác: "Ngươi làm sao nhìn ra được, sơ hở ở chỗ nào?"
"Sơ hở lớn nhất chính là Hạ Thiên này của ngươi, quá yếu." Triệu Hiểu Trác vỗ vỗ ngực, "Cú đá kia giống như không có sức, chỉ làm cho ta chảy chút nước miếng, đó thực sự là làm xấu mặt Hạ Thiên mà.”
Thanh niên âu phục trắng cười giải thích nói: "Hạ Thiên nói thế nào cũng là anh rể kiêm em rể của ngươi, hạ thủ lưu tình với ngươi cũng là chuyện thường tình mà thôi."
"Vậy điều đó có nghĩa là ngươi căn bản không biết một tí gì về Hạ Thiên rồi." Triệu Hiểu Trác lạnh giọng nói: "Tiểu tử kia chính là một tên yêu nghiệt không có tình cảm, trừ những nữ nhân của hắn ra, hắn sẽ không hạ thủ lưu tình với bất kỳ người nào.”
"Thật sao? Chuyện ấy ngược lại là ta không cẩn thận." Nam nhân trẻ tuổi mặc âu phục trắng nghiêm túc ghi lại những tin tức đấy, sau đó nói với Hạ Thiên: "Được rồi, nơi này đã không có chuyện của ngươi nữa, ngươi đi đi."
Hạ Thiên không có nửa điểm phản ứng, giống như không hề nghe thấy.
Thanh niên mặc âu phục trắng quay đầu trừng mắt nhìn Hạ Thiên: "Ta nói ngươi không nghe thấy sao, ta bảo ngươi rời đi, còn không lập tức lăn ra ngoài."
"Ngươi mới phải lăn ra ngoài!" Hạ Thiên đưa tay túm lấy cổ nam nhân trẻ tuổi mặc âu phục trắng kia, giống như xách con gà, nhấc cả người hắn lên.
"Ngươi làm gì, mau thả ta xuống!" Thanh niên mặc âu phục trắng bỗng nhiên hoảng hốt, giãy dụa nói: "Không thì đừng trách ta lập tức khởi động chương trình tự huỷ, để ngươi ngay lúc này liền nổ thành một đống rác rưởi."
Hạ Thiên uể oải nói: "Vậy tên ngốc nhà ngươi nhanh khởi động đi, để xem đến cùng là ai sẽ nổ tung?"
“Lập tức huỷ bỏ tất cả chế độ hành động của thí nghiệm Hạ Thiên số 99 và kích hoạt chế độ tự huỷ.” Nam nhân trẻ tuổi mặc âu phục trắng nói lớn với chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay trái.
"Bành!"
Một tiếng vang thật lớn, bên trên Triệu Hiểu Trác số 2 giả bỗng nhiên nổ tung.
“Chuyện này..." Thanh niên mặc âu phục trắng trên mặt lộ ra thần sắc mê mang, hoàn toàn không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì cả, bỗng dưng trong đầu lóe lên, nghĩ đến một việc đáng sợ: "Ngươi, ngươi, ngươi chính là Hạ Thiên!"
"Ta đã nhịn cái tên ngớ ngẩn nhà ngươi rất lâu rồi, nếu không phải nha đầu Thanh Thanh bảo ta phối hợp diễn kịch, thì sớm đã xử lý ngươi rồi !" Hạ Thiên tiện tay ném thanh niên âu phục trắng ra ngoài.
Hạ Thiên dùng lực rất nhẹ, nam nhân trẻ tuổi mặc âu phục trắng lại cảm giác mình giống như bị đụng vào đường sắt cao tốc vậy, lục phủ ngũ tạng tựa hồ cũng vỡ thành từng mảnh, trực tiếp đau đến ngất đi.
Lúc này, cửa gian phòng bị người đẩy ra, chỉ thấy Triệu Thanh Thanh và Tần Tiểu Lạc cùng nhau đi đến.
“Sư phụ, người xấu trên đảo chúng ta đã khống chế gần như tất cả rồi." Triệu Thanh Thanh cười nói với Hạ Thiên: "Chủ nhân của hòn đảo này đâu, ta bảo ngươi cùng hắn diễn kịch một lát, ngươi không có chơi hỏng hắn chứ?"
“Làm gì có chuyện đó, còn chưa chết." Hạ Thiên chỉ vào thanh niên mặc âu phục trắng đang nằm hôn mê ở nơi xa xa kia.
Một bên khác, Tần Tiểu Lạc trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Triệu Hiểu Trác, khóc đến không còn giống người.
Mặc dù Triệu Hiểu Trác đau lòng, nhưng cũng có chút chán ghét, nhất là Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh ở đây, hắn xấu hổ đến phát hoảng: "Được rồi, đừng khóc, Lão Tử chưa chết mà."
"Thật ngại quá, ta thất lễ rồi." Tần Tiểu Lạc cũng tỉnh hồn lại, nơi đây không phải là nơi để bày tỏ nỗi lòng.
Triệu Thanh Thanh cười cười, tỏ rõ đã hiểu.
"Được rồi, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã." Triệu Hiểu Trác cũng rất phiền chán nơi đây, một khắc cũng không muốn ở lại lâu thêm.
Tần Tiểu Lạc có chút bận tâm nói ra: "Sợ là một lát nữa chúng ta sẽ không đi ra khỏi nơi này được."
"Không sai, tất cả các ngươi ai cũng đừng hòng đi được! Mọi người cùng nhau chết đi!" Bên trong người của thanh niên mặc âu phục trắng còn mặc một bộ hộ giáp đặc thù, hơn nữa Hạ Thiên không dùng hết toàn lực, mới để cho hắn có thể bò lên được, quát về phía đồng hồ trên cổ tay: "Lập tức khởi động chương trình cho tự nổ hòn đảo!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận