Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3298: Đây là thiên sứ?

“Các ngươi gọi cái thứ đồ chơi này là Thiên sứ?”
Hạ Thiên ghét bỏ nhìn lão giả mập mạp đứng đối diện, nói với Chiêm Mộ Tư: “Các ngươi hoặc là đầu óc có vấn đề, hoặc thẩm mỹ có vấn đề.”
“Thiên sứ trưởng chỉ là chức danh mà thôi.” Chiêm Mộ Tư giải thích: “Thiên sứ chân chính vừa đẹp lại thuần chân. Có như thế mới có thể gột rửa hết thảy mọi sự vật ghê tởm trên thế giới.”
Lão giả mập mạp không kiên nhẫn, chỉ vào Hạ Thiên mà nói: “Ta nhận ra ngươi rồi, ngươi tên Hạ Thiên đúng không? Ngươi là một thuật sĩ đến từ phương Đông. Nghe nói ngươi có pháp thuật có thể giúp người ta trường sinh bất tử. Nếu ngươi đã tới, vậy ngươi hãy mau giao pháp thuật này ra đi.”
“Đó là y thuật, không phải pháp thuật.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Cho dù giao ra, đám ngu ngốc các ngươi cũng không học được.”
“Ha ha.” Lão giả mập mạp nghe được Hạ Thiên nói như thế, không khỏi cười đắc ý: “Tiểu tử đến từ phương Đông, ngươi quả nhiên biết được sự lợi hại của Trường Sinh Thánh Điện ta. Chúng ta nuôi vô số thuật sĩ, pháp sư dưới cờ, thậm chí là vu sư, còn có nhà khoa học. Mặc kệ của ngươi là pháp thuật, y thuật hay là thứ gì khác, tất cả đều không quan trọng. Chỉ cần ngươi giao ra, chúng ta sẽ có người nghiên cứu ra được.”
Nói xong, gương mặt ông ta hiện lên sự ngạo mạn nhìn Hạ Thiên: “Đương nhiên, chúng ta sẽ không để tiểu tử đáng thương ngươi đến đây một cách công cốc. Chúng ta có thể cho ngươi vô số tiền tài, mỹ nữ, quyền thế, những thứ mà ngươi tha thiết ước mơ.”
Lúc này, Chiêm Mộ Tư nhịn không được ho khan một tiếng, nhắc nhở: “Đại thiên sứ các hạ, ngươi có thể không biết, Hạ tiên sinh chính là phú hào số một số hai ở Trung Quốc. Hơn nữa hắn có rất nhiều nữ nhân, đều là mỹ nhân đỉnh cấp thế giới. Những điều kiện mà ngươi nói chỉ sợ…”
“Hứ.” Lão giả mập mạp còn chưa nghe xong đã khinh thường cắt ngang lời Chiêm Mộ Tư: “Địa phương nhỏ thì có tiền gì chứ? Người giàu nhất nơi đó cũng không kiếm nhiều bằng giới tài phiệt ăn bánh mì phố Wall.”
Chiêm Mộ Tư biết đám người này tự đại, nhưng không nghĩ đến lại tự đại đến mức như thế.
“Quả nhiên không cách nào câu thông với một đám ngớ ngẩn được.” Hạ Thiên lười nói nhảm: “Nơi này cũng chỉ có con lợn béo đáng chết này thôi sao?”
Chiêm Mộ Tư gật đầu: “Đúng vậy.”
“Được.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Cũng đừng nên lãng phí thời gian nữa.”
Hai mắt lão giả mập mạp nheo lại, lúc này ông ta mới nhận ra cuộc đối thoại giữa Hạ Thiên và Chiêm Mộ Tư có chút không đúng: “Chiêm Mộ Tư, tiểu tử ngươi muốn phản bội tổ chức?”
“Cũng không thể gọi là phản bội.” Chiêm Mộ Tư cười nhẹ: “Bởi vì các ngươi không bao giờ xem ta là thành viên chân chính, các ngươi chỉ muốn lợi dụng ta mà thôi, ta tất nhiên phải chọn cành cao mà đậu.”
“Người dám phản bội thần minh tất nhiên phải đi xuống địa ngục.” Lão giả mập mạp lạnh lùng nhìn chằm chằm Chiêm Mộ Tư: “Ngươi… cũng sẽ không ngoại lệ.”
Chiêm Mộ Tư lắc đầu nói: “Nếu quả thật có địa ngục, các ngươi cũng là người xuống trước. Các ngươi không nghĩ lại một chút, các ngươi hại chết nhiều người vô tội như vậy, lại còn hưởng thụ cảm giác giết người như thế.”
“A, tiểu tử ngươi to gan nhỉ.” Lão giả mập mạp giận dữ kêu lên, ngón tay béo múp chỉ vào Hạ Thiên và Chiêm Mộ Tư: “Hôm nay, bổn thiên sứ cho các ngươi ba giây sám hối. Các ngươi quỳ xuống, hôn mũi giày của ta, ta có thể không để các ngươi rơi vào địa ngục.”
Hạ Thiên không kiên nhẫn nói: “Con lợn béo đáng chết, ngươi nói xong chưa. Ta cho ngươi một giây, tự ngươi đi chết, ta có thể đảm bảo ngươi không bị đẩy vào lò sát sinh.”
“Đúng là loại người không biết trời cao đất rộng. Chỉ dựa vào hai người các ngươi mà cũng muốn kêu gào với bổn thiên sứ trưởng.” Lão giả mập mạp nổi giận quát một tiếng, đằng sau xuất hiện một luồng thánh quang, miệng không ngừng ngâm xướng kinh văn: “Khi thần minh chúng ta giáng xuống, chúng ta là người hầu của thần minh.”
“Chúng ta là thần phạt, chúng ta là thần uy.”
“Thiên nhiên của chúng ta giao phó sứ mệnh, hạng người ngu muội dám can đảm phản kháng thần minh, diệt tuyệt cơ thể, tư tưởng và linh hồn của bọn chúng. Amen!”
“…”
Mỗi một câu ngâm xướng, thánh quang sau lưng lão giả mập mạp đậm lên một phần, cuối cùng xuất hiện sáu đôi cánh cực kỳ mượt mà.
Cảm giác uy nghiêm thần thánh bất khả xâm phạm khiến người, động vật trong phạm vi vài dặm không tự chủ được nằm rạp trên mặt đất, một chút cũng không dám trái nghịch.
“Không hổ danh là thiên sứ trưởng, thần uy xác thực hiếm thấy.” Chiêm Mộ Tư quỳ một chân trên mặt đất, cố nén không dập đầu, khóe miệng rịn tơ máu.
Hạ Thiên vẫn không hề có phản ứng, thậm chí còn có chút không hiểu: “Không phải ngươi đang diễn trò gì chứ?”
“Hừ, tiểu tử phương Đông, ngươi đừng cố gượng chống.” Lão giả mập mạp điên cuồng cười to, từng vòng thánh quang không ngừng lan tràn bốn phía: “Thần uy đến chỗ nào, đám phàm phu tục tử các ngươi chỉ có thể quỳ xuống. Tiếp theo, chính là thần phạt, để các ngươi biết được hậu quả bất kính thần minh như thế nào.”
“Ta chẳng quản ngươi đang làm cái gì, một quyền tiễn ngươi đi thôi.” Hạ Thiên hờ hững ngáp một cái, nắm chặt nắm đấm vọt đến trước mặt lão giả mập mạp, một quyền đánh vào cái đầu mập như heo của ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận