Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3570: So sánh với nhau xem chân ai dài hơn

“Người này xử lý như thế nào?”
Ninh Nhụy Nhụy liếc nhìn nam nhân mặc kim y đang nằm trên mặt đất, hô hấp không còn, hiển nhiên đã chết.
“Tiểu muội chân dài, nàng không cần phải để ý đến, tất nhiên sẽ có người đến xử lý.” Hạ Thiên thờ ơ nói.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không lo lắng chuyện này, chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Nàng ở cùng Hạ Thiên lâu như vậy, tất nhiên cũng biết có người trong bóng tối giải quyết hậu quả cho hắn, hơn phân nửa là người của Thiên Đạo Tổ.
“Hình như vừa rồi ta ngửi được khí tức của muội muội chân dài ở đây.” Hạ Thiên đưa mắt nhìn bầu trời, lẩm bẩm: “Ta phải tìm cơ hội đặt hai nàng cùng một chỗ, so sánh với nhau xem chân ai dài hơn, đẹp hơn.”
“Ngươi nói cái gì?” Ninh Nhụy Nhụy hung hăng trừng mắt: “Ngươi lặp lại lần nữa xem.”
Hạ Thiên làm ra vẻ ngu ngốc: “Ta không nói gì cả, tiểu muội chân dài, nàng quá khẩn trương rồi, ngay cả lỗ tai cũng xuất hiện hiện tượng nghe không rõ.”
“Ngươi rõ ràng đang suy nghĩ mấy chuyện loạn thất bát tao.” Ninh Nhụy Nhụy không cần đoán cũng biết chuyện mà Hạ Thiên đang nghĩ, tuy nhiên nàng cũng lười truy cứu. Nàng đã thành thói quen rồi: “Chúng ta xuống núi thôi. Cơ thể em gái Tiểu Lý dường như xảy ra vấn đề, cần ngươi đến đó xem một chút.”
“Được, vậy thì xuống núi thôi.” Hạ Thiên gật đầu, ôm lấy Ninh Nhụy Nhụy từ đỉnh núi nhảy xuống, sau đó biến mất trong biển mây.

Đằng xa, tại một ngọn núi nào đó.
Dạ Ngọc Mị và Triệu Vũ Cơ đang đứng song song với nhau nhìn tình huống bên kia của Hạ Thiên.
“Ngươi có nghe hắn nói gì không?” Triệu Vũ Cơ trêu chọc.
Dạ Ngọc Mị thản nhiên đáp: “Nghe được, đúng là một đứa bé không chịu lớn, thứ trong đầu luôn đơn giản như vậy, hoàn toàn đi theo bản năng và dục vọng.”
“Hắn vốn là người như vậy mà.” Triệu Vũ Cơ nói: “Ngươi không phải đã thành thói quen rồi mới đúng chứ.”
Dạ Ngọc Mị cau mày: “Ai lại đi thành thói quen với người đòi hỏi vô độ chứ. Ta chỉ muốn hắn bớt giày vò các ngươi mà thôi.”
“Thế ngươi muốn ta cảm ơn ngươi sao?” Triệu Vũ Cơ nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Dạ Ngọc Mị, có chút buồn cười nhưng rất nhanh đã nghiêm túc lại: “Vật kia chính là mảnh vỡ ý chí trái đất sao?”
Dạ Ngọc Mị khẽ nhúc nhích hai ngón tay, một mảnh vỡ có kim quang lớn chừng hai ngón tay nổi lên: “Thứ này ta đã gặp qua trong cổ tạ tông môn, nghe nói người có thể tiêu hóa thứ này chính là thiên tuyển chi tử, cũng là truyền nhân thiên đạo. Mỗi một viên đều rất trân quý. Nếu giữ gìn không cẩn thận, nó sẽ biến mất không thấy.”
“Vấn đề như vậy, chúng ta nên làm như thế nào?” Triệu Vũ Cơ nghi hoặc hỏi.
Dạ Ngọc Mị lắc đầu, cũng không có đầu mối gì: “Tạm thời còn chưa biết rõ, hơn nữa cũng không biết thứ này có tác dụng phụ gì không, cần chậm rãi nghiên cứu lại. Chúng ta cứ bỏ nó vào cái hộp ở tiểu tiên giới trước.”
“Ừm, cũng được.” Triệu Vũ Cơ nhẹ gật đầu, lại hỏi: “Cũng không biết có bao nhiêu mảnh vỡ như thế này nữa.”
Dạ Ngọc Mị nhớ lại một chút, có chút đau đầu: “Lúc đó không cẩn thận nên ta đã quên mất, vẫn nên gửi tin cho Thanh Nhã kiểm tra lại.”
“Không chỉ kiểm tra mà còn phải tìm ra.” Triệu Vũ Cơ lập tức bổ sung: “Nếu trái đất đã có, không có lý gì Tiên Vân đại lục lại không có.”
“Ngươi nói đúng.” Dạ Ngọc Mị vô cùng tán đồng thuyết pháp của Triệu Vũ Cơ: “Tuy nhiên, trái đất cũng không thể thư giãn được. Đám ma tộc ẩn núp hàng ngàn hàng vạn năm, gần đây đã chậm rãi ló mặt ra, hơn phân nửa là vì bí cảnh Thiên Cung sắp mở ra, không thể không phòng.”
Triệu Vũ Cơ đề nghị: “Chúng ta nên thông báo cho Tiên Vân đại lục, để bọn họ phái hai người đến hỗ trợ, đề phòng vạn nhất.”
“Đúng.” Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói: “Ban đầu, ta cứ tưởng trên trái đất sẽ không có uy hiếp, nghĩ không ra vẫn có không ít thế lực ẩn núp trong bóng tối, thậm chí bản thân trái đất cũng ẩn chứa những thế lực không biết tên. Mặc dù bọn họ còn chưa thể hiện địch ý, nhưng chúng ta cũng không thể không phòng.”
“Chuyện Bách Thiên Lang còn chưa nói cho Hạ Thiên biết.” Triệu Vũ Cơ bỗng nhiên nhắc đến một việc: “Ngươi dự định lúc nào nói cho hắn biết?”
Dạ Ngọc Mị nói: “Không vội, chờ xử lý xong bí cảnh Thiên Cung, ta sẽ đích thân đi xác minh. Nếu có thể tự mình giải quyết, ta không cần làm phiền Hạ Thiên phải ra tay.”
“Có chút nguy hiểm, ngươi không nên tùy tiện hành động.”
“Vũ Cơ, ngươi rõ ràng lo lắng hơi nhiều đấy.” Dạ Ngọc Mị không thèm quan tâm, lạnh nhạt nói: “Ta là tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ, cho dù ở đó có cổ quái cũng không làm gì được ta đâu.”
Triệu Vũ Cơ thầm nghĩ cũng đúng. Tu vi Độ Kiếp Kỳ, đừng nói trên trái đất, ngay cả Tiên Vân đại lục cũng không thua kém bao nhiêu, có thể nghiền ép chúng sinh.
“Được rồi, trước thay tiểu tử kia giải quyết hậu quả đi.” Dạ Ngọc Mị khoát tay, trong nháy mắt đã xóa sạch cự thạch trên đỉnh núi, cùng với tế đàn và thi thể.

Dưới chân Hoàng Sơn.
Chỗ Nhiếp Trường Quý chôn hai thi thể bỗng nhiên có chút chấn động.
Phốc.
Tiếp theo, một âm thanh vang lên, bùn đất bị hất tung, lộ ra một cái hố lớn.
Một thi thể từ trong cái hố ngồi dậy, phun bùn từ trong miệng ra, mắng to: “Thù này, bổn tọa ghi nhớ, ả nương môn kia.”
Sau khi mắng vài câu, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi: “Thật sự không nghĩ đến tinh cầu rách nát này lại có tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ, chỉ là không biết thật giả như thế nào, hay là có hoa mà không có quả. Tuy nhiên, ta vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận