Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2838: Vạn Quỷ quật

“Chúng ta dường như đã lâu rồi không uống trà cùng nhau.” Cơ Thanh Ảnh bưng chén trà, tựa vào khung cửa, đưa mắt nhìn biển mây thác nước đằng xa, có chút cảm khái: “Ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
“Tất nhiên là nhớ.” Nguyệt Thanh Nhã ngồi ngay ngắn trong phòng, chậm rãi pha trà: “Khi đó ngươi mới mười hai tuổi.”
“Đúng vậy.” Ánh mắt Cơ Thanh Ảnh tràn ngập hồi ức: “Lúc đó phụ hoàng vẫn còn tráng niên, ngoại trừ Thái tử, tất cả con cái đều thảy ra bên ngoài, hoặc đến đất phong, hoặc chọn tông môn để tu hành. Thân là Công chúa, ta đất nhiên không có đất phong, chỉ có thể vào tông môn tu hành. Cũng may phụ hoàng khá sủng ái ta, cũng không đưa ta đến những nơi quá xa, mà chọn Phiếu Miểu Môn gần Lam Kinh.”
Cơ Thanh Ảnh nói xong, đột nhiên quay sang nhìn Nguyệt Thanh Nhã: “Lúc đó, ngươi đã là đệ nhất tiên tử Phiếu Miểu Tiên Môn, danh khí không nhỏ trong toàn bộ Tiên Vân đại lục, cùng với Dạ Ngọc Mị được xưng là Phiếu Miểu Song Sinh Hoa. Khi đó, ta thật sự rất hâm mộ mọi người.”
Gương mặt Nguyệt Thanh Nhã từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười thản nhiên. Nghe Cơ Thanh Ảnh nói xong, nàng lên tiếng: “Ta và Tiểu Mị thật ra cũng được xem là sống nương tựa lẫn nhau, cũng chẳng có gì để hâm mộ, đơn giản cũng chỉ vì sinh tồn mà thôi. Ngược lại tiểu công chúa hoàng triều ngươi, khi tiến vào tông môn đã được sư phụ và các trưởng bối coi trọng. Khi đó, chúng ta cảm thấy không được công bằng.”
“Haha, quả nhiên các loại hào quang đều có khó khăn riêng.” Cơ Thanh Ảnh cũng không phải là người xuân đau thu buồn. Nàng chỉ tùy ý cảm khái một chút mà thôi: “Về sau, rốt cuộc chuyện gì xảy ra khiến cho ngươi và Dạ Ngọc Mị trở mặt nhau như thế? Nàng ấy còn rời khỏi tông môn, gia nhập Nhật Nguyệt Ma Tông. À không, bây giờ phải gọi là Nhật Nguyện Tiên Môn.”
“Cũng chẳng có gì cả.” Nguyệt Thanh Nhã cũng không muốn nhắc đến chuyện cũ: “Chúng ta cũng không trở mặt, chúng ta có kiên trì riêng của mình, không thể thuyết phục đối phương. Hơn nữa, bây giờ vật đổi sao dời, không có gì đáng nói cả.”
“Chỉ sợ chưa chắc.” Cơ Thanh Ảnh cười nhạt: “Nếu việc này không nói toạc ra, nó vĩnh viễn sẽ là một hạt cát trong lòng các ngươi. Thừa lúc Dạ Ngọc Mị đang ở trái đất, ngươi hãy nói rõ chi tiết cho ta biết đi.”
Nguyệt Thanh Nhã chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
Cơ Thanh Ảnh nói tiếp: “Có liên quan đến Vấn Thiên Quân sao?”
“Ngươi thật sự muốn biết?” Nguyệt Thanh Nhã lẳng lặng nhìn vào mắt Cơ Thanh Ảnh.
Cơ Thanh Ảnh nhẹ gật đầu: “Đương nhiên.”
“Vậy cũng được.” Nguyệt Thanh Nhã thản nhiên nói: “Nhưng ta không thể nói cho một mình ngươi biết được. Chờ bọn họ chấp hành nhiệm vụ trở về, ta sẽ kể lại câu chuyện cũ đó cho các ngươi biết.”
Cơ Thanh Ảnh không phải nhiều chuyện, cũng không phải bức bách Nguyệt Thanh Nhã. Nàng chỉ muốn phá vỡ ngăn cách giữa Nguyệt Thanh Nhã và Dạ Ngọc Mị mà thôi.
Có một số việc, nhìn thì giống như vật đổi sao dời, người trong cuộc cũng đã bắt tay giảng hòa, thậm chí giao tình còn bền chặt hơn nữa, nhưng nếu tất cả mọi người đều tránh nhau, ngược lại rất dễ sinh ra sự lạnh nhạt không cần thiết.
Tục ngữ có câu, nói thẳng thì không có hại.
Cơ nữ hoàng vì Hạ Thiên mà dựng nên một hậu cung hoàn mỹ, hài hòa, có thể nói là tận tâm tận lực.
“Cũng không biết bọn họ như thế nào, có gặp phiền phức gì hay không?” Nguyệt Thanh Nhã hơi lo lắng nói.
Cơ Thanh Ảnh lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Đa số bọn họ đều có tu vi Độ Kiếp Kỳ, lại trải qua mấy tháng huấn luyện. Chỉ cần không đụng phải quái vật Độ Kiếp Kỳ, làm gì có vấn đề cơ chứ? Còn nữa, Tiên Vân đại lục đã trên trăm vạn năm chưa từng xuất hiện tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ hoặc yêu ma gì cả.”
“Cũng phải.” Nguyệt Thanh Nhã gật đầu, nhưng cũng không vì vậy mà hoàn toàn hết lo: “Tuy nhiên, thế sự khó liệu. Tiên Vân đại lục bao la, yêu vực cũng chưa sạch sẽ, khó có thể nói có Yêu Ma Vương lớn nào xuất hiện hay không.”
“Không sao.” Cơ Thanh Ảnh cũng không lo lắng, trấn an: “Trong tay bọn họ đều có bổn mệnh phù. Nếu bọn họ gặp phải tình trạng không cách nào giải quyết, chúng ta có thể thuấn di qua đó hỗ trợ.”
“Người khác thì ta không lo lắng, ta chỉ lo lắng Mộng Mộng và Vân Mạn mà thôi.” Nguyệt Thanh Nhã nói: “Tính tình Mộng Mộng quá ham chơi, còn ham chơi hơn cả lão công. Một khi tính ham chơi nổi lên, ngoại trừ lão công, không ai kéo nàng ấy lại được. Chỉ sợ Mộng Mộng sẽ mắc phải một số sai lầm.”
“Ta cảm thấy ngươi lo lắng có chút dư thừa.” Cơ Thanh Ảnh mỉm cười nói: “Chiến lực của Liễu Mộng rất mạnh, ngoại trừ lão công và những lão tu tiên giả như chúng ta, nàng là mạnh nhất, thiên phú chiến đấu cực cao, hiếm có trong toàn bộ Tiên Vân đại lục. Cho dù Vạn Quỷ quật có xảy ra chuyện gì, gặp phải đại ma đầu ngàn năm, đoán chừng cũng không đủ cho một mình Liễu Mộng chơi.”
Nguyệt Thanh Nhã tưởng tượng ra hình ảnh đó, cũng cảm thấy buồn cười.

Lúc này, Liễu Mộng và Liễu Vân Mạn vừa lúc đến biên giới Ma Phong quận phía Tây Nam, hướng đến Vạn Quỷ quật trong truyền thuyết.
Vạn Quỷ quật vốn có tên là Vạn Quy sơn mạch, nhưng theo truyền thuyết, cách đây mấy vạn năm, liên minh tu tiên đã lưu đày một số quỷ tu phạm vào thiên điều đến đây. Mặc dù tu vi của những người đó đã bị phế nhưng ý thức vẫn còn, dần dần truyền bá Quỷ đạo xung quanh, sau đó hình thành Vạn Quỷ quật.
Liễu Mộng nhìn khu rừng như quỷ vực đằng xa, hưng phấn nói: “Vạn Quỷ quật, cái tên nghe thật lợi hại, cũng không biết có quỷ hay không. Nếu không có quỷ, ta sẽ phá hủy cái chỗ chết tiệt này.”
Vừa dứt lời, giữa không trung vang lên một tiếng quát mắng: “Khẩu khí lớn thật, dám đến Vạn Quỷ quật giương oai. Ngươi chán sống rồi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận