Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2970: Tâm sự chuyện trường sinh bất tử

“Có tin hay không thì tùy ngươi.” Y Tiểu Âm cũng chẳng muốn lãng phí thời gian. Nàng đã thu được tin tức mà nàng muốn biết, chỉ cần ngân châm vẫn còn sau ót ông ta, ông ta cũng không thể gây ra hành động bất lợi nào cho nàng. Nếu đã như vậy, nàng chẳng cần thiết phải lãng phí thời gian với ông ta: “Ta xin phép ra về, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
“Khoan đã, ngươi dừng lại cho lão phu. Ai bảo ngươi đi, lời ngươi nói vừa rồi là gì? Sư tôn bị ai giết chết? Rốt cuộc Nguyệt sư tỷ đang ở đâu…” Lục Thanh Tranh trợn trừng mắt, vừa định phi thân ngăn lại Y Tiểu m, kết quả sau đầu tê rần, cả người nhất thời tê liệt ngã xuống đất.
Y Tiểu Âm cũng không trả lời, bước ra khỏi phòng, trở về lại thang máy.
“Nói xong rồi à?” Mai Ngạo Tuyết đứng bên trong thang máy, cười nhẹ hỏi Y Tiểu m: “Ông ta dường như rất kích động. Ngươi nói với ông ta cái gì thế?”
Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Tốt nhất là đừng hỏi.”
“Được thôi, vậy thì không hỏi.” Mai Ngạo Tuyết ấn mấy cái nút, một lần nữa gây tê Lục Thanh Tranh, sau đó đưa vào trong khoang thuyền bịt kín.
Sau khi về lại biệt thự, Y Tiểu Âm nói lời tạm biệt. Bệnh tình Annie đã ổn định, chỉ cần mấy tháng sau đến tái khám cho cô bé là được. Nàng không còn lý do để ở đây nữa.
Mai Ngạo Tuyết vội giữ lại: “Đừng vội đi như thế. Lạc thành còn có rất nhiều món ăn ngon. Ta còn chưa dẫn ngươi đi thử mà.”
“Ta không có hứng thú với những thứ đó.” Y Tiểu Âm từ chối: “Trong nước còn có bệnh nhân đang chờ ta trị liệu. Ta không có tâm trạng ở đây chơi đùa.”
Mai Ngạo Tuyết khinh thường thái độ của Y Tiểu m: “Ngươi tận tâm quá đấy. Bác sĩ mà, chỉ là một chức nghiệp, làm công ăn lương mà thôi, cần chi phải liều mạng như thế.”
“Người có chí riêng.” Y Tiểu Âm lạnh nhạt nói: “Ngươi có cùng quan điểm với ta hay không, chẳng liên quan gì đến ta, ta cũng chẳng cần người khác tán đồng.”
Mai Ngạo Tuyết cũng không giữ lại: “Được thôi, để ta đưa ngươi ra sân bay.”
Y Tiểu Âm nói lời tạm biệt Tiểu Annie, sau đó ngồi chiếc Lincoln rời khỏi Vườn Đen. Nhưng nàng rời đi chưa được bao lâu, một chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ đi theo đằng sau.
“Tiểu thư, có xe đi sau, có cần…” Nam tử cao lớn nói với Mai Ngạo Tuyết.
Mai Ngạo Tuyết khoát tay, cười nói: “Không cần để ý đến.”
“Nếu chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, điều này sẽ tổn hại danh dự của công ty ta.” Nam tử cao lớn do dự nói.
“Ở Lạc thành này, vẫn chưa có người nào dám đụng đến xe của ta.” Ánh mắt Mai Ngạo Tuyết bỗng hiện lên sát khí, lạnh giọng nói: “Ta biết bọn họ là ai. Bọn họ không có gan trêu chọc ta đâu.”
Trên xe, Y Tiểu Âm cũng phát hiện có người theo dõi đằng sau, nhưng nàng cũng không nói gì thêm, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Một giây sau, một luồng không khí đen như mực chậm rãi chui vào trong xe, bao vây cả người Y Tiểu m, sau đó rất nhanh tiêu tán, ngay cả Y Tiểu Âm cũng biến mất theo.
Reina đang tập trung lái xe, dường như không phát hiện ra.
Rất nhanh, xe đã đến sân bay.
“Y tiểu thư, đã đến nơi rồi.” Reina dừng xe, nhẹ giọng nói một câu ra sau lưng, kết quả không thấy ai trả lời.
Nàng vô thức quay đầu nhìn lại, phát hiện chỗ ngồi đằng sau đã không còn ai.
“Thật kỳ lạ, người đâu?” Đầu Reina đầy dấu chấm hỏi, nhìn quanh một lát, cũng không thấy bóng dáng Y Tiểu m, không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Chẳng lẽ nàng ấy đã xuống xe, mà ta thì không để ý?”
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, điện thoại bỗng nhiên vang lên, là tin nhắn của Mai Ngạo Tuyết. Nàng chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó đạp chân ga rời khỏi sân bay.
Còn đi chưa được vài giây, Reina vừa lúc nhìn thấy một ô tô màu đen đi đằng sau.
Reina vô thức nhìn liếc qua, kết quả sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Chiếc xe bên kia không có một bóng người, chỉ có một luồng khí màu đen đang chậm rãi tiêu tán, nhưng chiếc xe vẫn di chuyển với tốc độ cao, rất nhanh đụng phải hàng rào, sau đó nổ tung.
Cùng lúc đó, tại một sòng bạc cách sân bay mấy ngàn mét, trong phòng Tổng thống tầng cao nhất.
Năm nam tử mặc áo đen đứng tại năm điểm của một trận pháp. Bọn họ đều mặc áo màu đen, ngay cả mũ cũng màu đen, mặt đeo một tấm khăn che mặt màu đen, trên quần áo tản ra đường vân lóe sáng quỷ dị, miệng còn lẩm bẩm những câu tối nghĩa.
Không bao lâu sau, một luồng khí lưu màu đen từ ngoài cửa sổ bay vào, rơi vào trên không trận pháp.
Chờ đến khi khí lưu tan hết, Y Tiểu Âm đột nhiên xuất hiện chính giữa trận pháp.
Y Tiểu Âm im lặng đánh giá gian phòng. Nàng nhìn thấy năm nam tử mặc áo đen, nhưng cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Bởi vì bọn họ chỉ là người ngâm xướng, còn người thật sự triệu hoán nàng đến đây nhất định là người khác.
“Đừng lẩn trốn nữa, ta đã nhìn thấy ngươi.” Y Tiểu Âm thản nhiên nói: “Ngươi phí nhiều công sức như vậy gọi ta đến, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ta đùa đấy mà.” Một thanh niên tóc đỏ vóc người cao lớn từ một nơi hẻo lánh bước ra, vừa vỗ tay vừa cười nói: “Ta ngưỡng mộ Y tiểu thư đã lâu, cho nên ta cố tình mời ngươi đến đây để tâm sự.”
“Ngươi là ai?” Y Tiểu Âm lạnh lùng hỏi.
Thanh niên tóc đỏ cười nói: “Ta là người đại diện Trường Sinh Thánh Điện ở Lạc thành, tên Tề Khoa Phu. Ta gọi ngươi đến đây là muốn tâm sự với ngươi chuyện trường sinh bất tử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận