Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2205. Tất nhiên ta không phải là người bình thường rồi

“Thằng ngu, ngươi cảm thấy chạy được sao?” Giọng nói lười biếng không biết từ đâu phát ra, nó giống như bùa đòi mạng khiến cho sắc mặt của người mặc áo bào đen đại biến.
Người mặc áo bào đen lập tức hóa sương mù bỏ chạy, đáng tiếc khi bay lên giữa không trung lại bị cản trở về, cứ như bóng đập vào vách tường vậy, sau đó, làn khói đen lại đổi hướng khác nhưng cũng bị chặn lại.
Lại thử thêm vài lần nữa, từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào thoát được, cuối cùng hắn chỉ có thể khôi phục lại hình người, quát lớn với vẻ mặt tràn đầy tức giận: “Hạ Thiên, làm việc nên giữ lại một con đường, sau này nếu chúng ta có gặp nhau cũng dễ nói chuyện. Tất cả mọi người đều là tu tiên giả, nhất định phải đánh nhau đến mức sống chết sao?”
“Ngại quá, ngoài trừ ngươi chết thì vẫn là ngươi chết.” Hạ Thiên ôm Triệu Thanh Thanh từ trên không trung hạ xuống, đứng đối diện người mặc áo bào đen: “Ta sẽ không có chuyện gì đâu, càng sẽ không chết.”
Người mặc áo bào đen không có cách nào bắt được Hạ Thiên, trong lòng hắn dâng lên một nghi ngờ: “Hạ Thiên, rốt cuộc ngươi là ai?”
“Hình như não của ngươi có gì đó không ổn?” Hạ Thiên nhìn người áo bào đen như nhìn tên ngốc: “Ta là Hạ Thiên. Hạ trong xuân hạ thu đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Võ công đệ nhất thiên hạ, y thuật cũng đệ nhất thiên hạ. Ngươi đã hiểu rõ chưa?”
Điều người áo bào đen muốn biết chắc chắn không phải chuyện này, cho nên hắn phải nhấn mạnh: “Ngươi tuyệt đối không phải là người bình thường.”
“Tất nhiên ta không phải người bình thường, ta là thiên tài.” Hạ Thiên tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên.
“Mặc dù ngươi là một tu tiên giả, nhưng lại không có thuật pháp truyền thừa chính thống. Nghiêm túc mà nói thì ngươi chỉ là một kẻ tán tu mà thôi.” Ánh mắt của người mặc áo bào đen nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, càng nghĩ hắn càng cảm thấy có chút gì đó không thích hợp. “Nhưng đối với thuật pháp, ngươi lại có thiên phú chống đỡ, hơn nữa trong nháy mắt đã có thể nhìn ra sơ hở của đối phương, ngươi chắc chắn không thể có được loại năng lực ấy.”
“Ta không biết tên kém thông minh nhà ngươi đang nói cái gì, ta cũng không có hứng thú muốn biết.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái. “Nếu ngươi không có thủ đoạn nào khác thì tự mình kết thúc đi, ta lười giết ngươi.”
Người mặc áo bào đen còn muốn nói cái gì đó nữa, nhưng nhìn vẻ mặt của Hạ Thiên đoán chừng là không có hứng thú nghe, trong lòng mạnh mẽ dâng lên cảm xúc không cam lòng.
Chỉ là Hạ Thiên, người này thật đúng là quá ác độc, trước đó chưa từng gặp mặt mà chỉ nghe nói qua. Hơn nữa hắn cũng được Bản Tôn truyền đạt một chút cảm nhận nhưng cuối cùng lại lĩnh hội không đủ sâu sắc.
Hôm nay vừa gặp mặt, hắn đã phát hiện Hạ Thiên có chỗ không giống bình thường, đó chính là Hạ Thiên gần như miễn nhiễm với thuật pháp. Đây là một loại năng lực trời sinh, ngay cả trong Liên Minh Tu Tiên cũng có rất ít người như vậy. Hắn thực sự rất khó chấp nhận việc Hạ Thiên lại có năng lực thần kỳ kia.
“Được thôi, sẽ giống như ngươi mong muốn.” Người mặc áo bào đen suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ phản kháng, bởi vì giãy dụa cũng không có ý nghĩa gì.
“Nhưng, Hạ Thiên, ngươi cũng đừng quá đắc ý. Dù là ta hay Bản Tôn ở trong Liên Minh Tu Tiên, chẳng qua vẫn chỉ là những nhân vật tu đạo nhỏ bé, nếu không sẽ không bị lưu đày đến một thế giới có linh khí mỏng manh như vậy. Cuối cùng cũng có một ngày, Liên Minh Tu Tiên sẽ chú ý tới nơi đây, đến lúc đó lại phái người có tu vi cao hơn ngươi tới, toàn bộ các ngươi đều sẽ chết không có chỗ chôn. "
“Bất kể là Liên Minh Tu Tiên hay liên minh sửa xe gì đó, bọn hắn phái bao nhiêu người tới thì ta sẽ xử lý bấy nhiêu người.” Hạ Thiên thờ ơ nói.
“Sẽ chỉ có những đứa đần như các ngươi mới chết không có chỗ chôn.”
“Hạ Thiên, nói thêm cũng vô dụng, ta sẽ chờ ngươi trên đường Hoàng Tuyền.” Thân hình người mặc áo bào đen dần dần tiêu tán, lần này không hóa thành khói đen nữa mà trực tiếp tan thành mây khói.
Triệu Thanh Thanh nhìn người áo bào đen dần dần biến mất, có chút nghi ngờ nói: “Sư phụ, người đó sẽ không giở trò gì nữa chứ?”
“Lần này sẽ không.” Hạ Thiên cười hì hì nói: “Vừa rồi ta đã đâm mấy châm trên người hắn, cho dù hắn không tự mình kết thúc, sớm muộn gì cũng vẫn phải chết.”
“Ta biết sư phụ chắc chắn sẽ không buông tha cho loại bại hoại như thế mà.” Triệu Thanh Thanh lộ ra vẻ mặt sùng bái, sau đó nàng lại có một chút lo lắng: “Hắn sẽ không còn phân thân nào khác chứ?”
“Không có.” Hạ Thiên lắc đầu: “Năng lực của tên có trí thông minh thấp kia đủ để phân ra một phân thân, thực lực này coi như không tệ rồi. Cho dù có những người khác thì cũng chả khác gì tạp binh, cho nên không cần để ý.”
Trong lòng Triệu Thanh Thanh thoáng yên tâm hơn một chút. Mặc dù bây giờ nàng cũng được coi là một nửa tu tiên giả, nhưng đối với những người nắm giữ sức mạnh hủy diệt thiên địa, nàng vẫn ôm lòng cảnh giác, luôn cảm thấy cần phải tiêu diệt hoặc khống chế lại mới tốt, tất nhiên là ngoại trừ sư phụ của nàng và những người vợ của hắn.
“Hạ Thiên, lần này cảm ơn ngươi.” Sau khi Viên Thế Hoàng thấy mọi việc đã kết thúc mới từ trong góc đi ra, nói lời cảm ơn với Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhìn Viên Thế Hoàng nói: “Ngươi không đi?”
“Ta có thể đi đâu chứ?” Viên Thế Hoàng cười khổ một tiếng: “Chuyện các ngươi đánh nhau đã vượt ra ngoài phạm vi của người thường. Ta chắc chắn không giúp được gì, nhưng việc một mình chạy trốn như thế, Viên Thế Hoàng ta không thể làm được, cùng lắm thì chết thôi.”
“Vậy ngươi cũng là người không tệ lắm.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Lần này ngươi không tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn nữa. Nếu không, thuận tay giết ngươi cũng không phải là một việc khó khăn.”
“Có thể được ngươi khen cũng là hiếm thấy.” Viên Thế Hoàng nghe thấy thế lại có chút vui vẻ: “Bất kể nói như thế nào, trước kia giữa ta và ngươi vẫn xem như có chút giao tình, ta tự nhiên sẽ tin tưởng ngươi. Nếu không ta sẽ không để người khác thông báo cho ngươi tới đây.”
Hạ Thiên đột nhiên nghĩ đến tin nhắn vừa nhận được, đó là do Bé Ngoan gửi cho hắn, nói rằng người mặc áo bào đen đang đánh cờ với Viên Thế Hoàng. Cho nên hắn mới đưa Triệu Thanh Thanh trực tiếp giết tới đại trạch nhà họ Viên. Lúc này, khi nghe thấy lời của Viên Thế Hoàng, hắn không nhịn được hỏi một câu: “Ngươi biết Bé Ngoan sao?”
“Bé Ngoan?” Viên Thế Hoàng sững sờ, suy nghĩ một lúc mới lắc đầu: “Người ta quen biết hình như không được gọi bằng biệt danh ấy.”
“Vậy ngươi để cho ai truyền tin tức tới ta?” Hạ Thiên lại hỏi.
Thấy Hạ Thiên nghiêm túc hỏi, Viên Thế Hoàng lập tức trả lời: “Bởi vì sợ bị phát hiện, ta đã lén gửi tin nhắn WeChat cho một người đáng tin cậy, để hắn nghĩ cách thông báo cho ngươi.”
Nói xong, hắn lại bổ sung một câu: “Hắn là đàn ông, hình như không liên quan gì đến biệt danh “Bé Ngoan” kia.”
“Điều này có hơi kỳ lạ.” Sau khi suy nghĩ, rất nhanh Hạ Thiên đã bình thường trở lại, dù sao thì Bé Ngoan chính là một cao thử hacker, nói không chừng đã trực tiếp đọc tin của Viên Thế Hoàng rồi thông báo trước cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận